Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

9/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bạch Trung Dật mới 22 tuổi bị 2 tên công giam cầm hành hạ. Sống trong cảnh tính nô đã được 6 năm. 6 năm sống trong sự ô nhục. 6 năm chỉ quanh quẩn trong cái vòng 6 thước. 6 năm muốn ra bên ngoài phải  …
Xem Thêm

Chương 3
Buổi tối hai người kia sẽ trở về, Trung Dật phiền não nghĩ, cả ngày hôm nay tốn bao nhiêu thời gian cũng không thuyết phục được Nhạc Nhạc ngược lại còn làm cho hắn càng muốn bám dính lấy mình, mặc dù rất vui nhưng lại càng sợ hãi hơn.

Nhưng bây giờ cũng không còn biện pháp nào khác nữa, Trung Dật nghĩ tới nghĩ lui, dù hắn có phải bỏ mạng cũng không để cho Nhạc Nhạc chịu một chút thương tổn nào, nghĩ vậy làm cho Trung Dật khôi phục được một chút nghị lực.

Nhìn Nhạc Nhạc ở bên cạnh chăm chú xem truyện tranh, Trung Dật cảm thấy dù chịu khổ cũng rất đáng giá… Lúc Nhạc Nhạc còn nhỏ, vào một buổi chiều tối, hắn sốt cao rồi khóc không ngừng, Trung Dật đành phải nhờ Trường Bách liên lạc với Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam xin phép cho mình được đưa Nhạc Nhạc đi khám, bởi vì Trung dật vốn là bị cấm gọi điện thoại lẫn tự ý ra khỏi nhà. Trong lúc chờ đợi, Nhạc Nhạc khóc không ngừng, Trung Dật vội ôm hắn vào ngực, Nhạc Nhạc tự nhiên không khóc nữa, kề sát vào ngực Trung Dật, cách lớp áo sơ mi đã ướt đẫm, mở cái miệng nho nhỏ ngậm lấy nhũ thủ của hắn, Trung Dật vô cùng hoảng sợ, nhưng lại chỉ nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

“ Trẻ con ai cũng làm thế mà.” Nhạc Nhạc dùng giọng nói ngây thơ kháng nghị.

“Chỉ được làm thế với mẫu thân thôi” Trung Dật áy náy nhìn Nhạc Nhạc nói, hận chính mình không thể cho hắn có một người mẹ, khiến hắn cùng mình phải sống một cuộc sống tù túng giam cầm …

“Nhưng ta đâu có mẫu thân.. .” Nhạc Nhạc oán giận bất mãn nói.

“Nhạc Nhạc, xin lỗi. . . Chờ ba có thể đi ra ngoài, nhất định sẽ tìm cho ngươi một người mẫu thân được không?” Trung Dật ôn nhu an ủi.

“Không cần … Ta có ba là đủ rồi…” Nhạc Nhạc nói lớn, rồi hung hăng ngậm nhũ thủ của Trung Dật như muốn độc chiếm lấy nó, dùng sức hút thật mạnh khiến Trung dật cảm thấy đau đớn, nhưng hắn không đành lòng đẩy Nhạc Nhạc ra, bởi vì hắn biết chính mình đã nợ Nhạc Nhạc rất nhiều.

Song tất cả đều bị Ân Kiện Nam nhìn thấy, hắn lạnh băng không nói một lời, tóm lấy Nhạc Nhạc rồi ném ngã xuống đất, Trung Dật vội vàng dùng tay đỡ lấy Nhạc Nhạc, Ân Kiện Nam ném rất mạnh khiến Trung Dật tưởng như đầu khớp xương của mình cũng bị ép gẫy ra, hắn cảm thấy hình như Ân Kiện Nam muốn ném chết Nhạc Nhạc.

Nhìn hành động vừa nãy của Trung Dật khiến Ân Kiện Nam càng thêm tức giận. Nhìn Nhạc Nhạc đang giãy dụa khóc lóc trên không trung, Trung Dật cố chịu đựng toàn thân đau đớn quỳ rạp trên mặt đất nắm lấy quần Ân Kiện Nam : “Kiện Nam, đừng mà! Nhạc Nhạc đang bệnh, hắn không chịu nổi đâu.”

Ân Kiện Nam nhìn Trung Dật nước mắt chảy dài ngồi trên mặt đất, cũng không đành lòng liền buông Nhạc Nhạc ra, ân cần đỡ Trung Dật dậy, nhưng miệng vẫn độc địa nói: “Tiểu quỷ này ngã chết là đáng đời.”

Đến khi Trung Dật liên tục thúc giục không ngừng, Ân Kiện Nam mới không cam lòng mà đưa Nhạc Nhạc đi bệnh viện, đang chuẩn bị đi thì thấy Thiệu Diệp đang chậm rãi đi vào, Trung Dật oán hận không thèm quay đầu về phía hắn.

“Tiểu Bạch đừng nóng giận mà! Trường Bách nói là tên tiểu quỷ này ngã bệnh chứ đâu phải ngươi ngã bệnh.” Thiệu Diệp nũng nịu dựa vào Trung Dật, hại Trung Dật một trận loạng choạng suýt ngã, Ân Kiện Nam ôm Nhạc Nhạc còn đang hôn mê ,nhìn thấy cảnh đó nhất thời không bước đi nổi: “Thiệu Diệp, không cho phép ngươi bắt nạt Tiểu Bạch” Ân Kiện Nam trong lòng rủa thầm con hồ ly này rồi oán hận rời đi.

“Yên tâm, ngươi mau dẫn Nhạc Nhạc đi khám đi, Tiểu Bạch để ta chăm sóc là được rồi…”

Lúc này, Nhạc Nhạc nằm viện được năm ngày, đáng lẽ hắn chỉ bị cảm một chút nhưng bởi vì đến trễ nên thiếu chút nữa dẫn đến viêm não, có điều, bây giờ Trung dật càng lo lắng chính là Ân Kiện Nam sẽ không dễ dàng buông tha cho Nhạc Nhạc.

Trung Dật âm thầm quyết định khi Nhạc Nhạc trở về sẽ luôn ở bên bảo vệ hắn, không rời hắn một bước, nhưng Nhạc Nhạc về nhà nghỉ ngơi được một tuần thì buổi tối hôm đó, Ân Kiện Nam đột nhiên đem nhốt Nhạc Nhạc vào một cái hòm sắt, Trung Dật giãy dụa ngăn cản nhưng lại bị Thiệu diệp ôm chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhạc Nhạc khóc đến toàn thân ướt đẫm bị nhét vào cái hòm to như người hắn. Giãy thế nào cùng không thoát khỏi Thiệu Diệp, cũng ngăn không được Ân Kiện Nam, bọn họ cố ý, cố ý làm chuyện tàn nhẫn như vậy trước mặt mình, ý muốn cảnh cáo mình rằng mình chỉ có thể thuộc về hai người bọn họ, cho dù người nào cũng không được phép chạm vào, dù là con ruột của mình cũng không ngoại lệ.

Lại một lần nữa Trung Dật thật sâu cảm nhận được mình là một người cha vô dụng và thất trách.

Buổi tối hôm ấy, Trung Dật vẫn bị hai người bọn họ mạnh mẽ chiếm đoạt, cho dù hắn mơ mơ màng màng nhưng trong lòng hắn luôn cảm thấy bất an, bất giác tỉnh lại hắn nghĩ tới cái hòm sắt kia không biết có đủ không khí hay không, hắn sợ Nhạc Nhạc sẽ bị ngạt thở, hắn lo lắng như thiêu đốt, rất muốn mở tung cái hòm kia, nhưng vừa định động đậy thì phát hiện cái đó vẫn còn đang ở trong hạ thể hắn, Trung Dật từ từ rút ra, đúng lúc đó Thiệu Diệp cũng tỉnh dậy: “Ngươi muốn làm cái gì?” Thiệu Diệp luôn luôn khó ngủ vì vậy khi bị đánh thức rất hay bực bội.

“Ta……Nhạc Nhạc vẫn còn ở bên trong. . . .” Trung Dật cầu khẩn nhìn hắn nói.

“Không cần lo cho hắn. . . .” Một cánh tay tráng kiện ôm lấy Trung Dật khiến hắn không thể làm gì khác hơn ngoài việc nằm yên không động đậy,… Hai mươi phút sau, Trung Dật nghĩ Thiệu Diệp chắc là đã ngủ, liền nhẹ nhàng khéo léo đẩy tay của Thiệu Diệp ra, kết quả rất không ổn bởi vì Thiệu Diệp vẫn chưa ngủ….

Hắn không quan tâm đến cơ thể Trung Dật đã yếu đến mức nào, một lần nữa lại đem cái đó nhét vào trong cơ thể Trung Dật khiến hắn đau đến mức không kiềm chế được mà kêu lên vài tiếng, tiếng động làm Ân Kiện Nam cũng tỉnh dậy, kết quả hai người luân phiên nhau xâm phạm hắn cả đêm… .

Tối hôm đó, Trung Dật bị hai người bọn họ làm cho kiệt sức, toàn thân đau đớn đến chết lặng, rêи ɾỉ đến tận bình minh.

Sáng sớm hôm sau, hai người kia đã mặc quần áo chỉnh tề đi đến trường đại học giỏi nhất nước, Trung Dật chờ bọn hắn rời đi liền cố chịu toàn thân đau đớn, từng bước run rẩy đến bên cái hòm nhưng cái hòm đã không còn ở đó nữa.

Bọn họ đã chuyển cái hòm sang một gian phòng tăm tối khác, sợi xích cột Trung Dật lại không đủ dài, cho dù hắn cố gắng kéo đến cổ sắp gãy ra cũng không cách nào đến gần cái hòm được.

Hắn trong lòng nóng như lửa đốt nhìn Trường Bách, quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu cầu xin hắn mở cái hòm ra, nhưng Trường Bách chỉ đứng yên bối rối, cái vẻ mặt này làm cho Trung Dật nhận ra rõ tình cảnh của Trường Bách cùng với tình cảnh của chính mình không khác nhau là mấy….

Mãi cho đến đêm, Nhạc Nhạc hoàn toàn kiệt sức mới được thả ra, lúc vừa mở cái hòm, trong không khí bỗng xộc ra một mùi nướ© ŧıểυ khó ngửi quyện với mùi mồ hôi hôi thối, Trung Dật nhìn thấy Nhạc Nhạc đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt thì trắng bệch, hàm răng cắn chặt, đầu ngón tay còn dính ít máu. Hắn suýt nữa nổi điên lên, hai tay run rẩy vội ôm lấy Nhạc Nhạc từ trong tay Trường Bách, trong nháy mắt lệ tuôn như suối, hắn tràn ngập yêu thương nức nở hôn lên cái trán, hai gò má, mắt, mi cùng cái miệng của Nhạc Nhạc, Trung Dật nhìn thấy móng tay Nhạc Nhạc bị gãy ra càng đau lòng không kìm nổi : “Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc… Nhạc Nhạc… Tỉnh lại. . . Ba ở bên cạnh ngươi đây… nhanh tỉnh lại đi… Bảo bối duy nhất của Ba… Tỉnh lại… .” Nước mắt rơi như mưa, hắn thừa nhận chính mình rất hay khóc, giống như người mẹ vì con mà khóc.

Không thể không cảm tạ ân đức của Thượng Đế, khi Trung Dật gọi được một lúc thì nghe thấy Nhạc Nhạc thì thào kêu rên: “Ba… .”

Khóe mắt Trung Dật tràn ngập nước mắt, hắn sung sướиɠ ngậm một ít nước đưa vào miệng Nhạc Nhạc, cái miệng nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc ngay lập tức liền hút chặt lấy miệng Trung Dật không chịu buông ra, dường như muốn vĩnh viễn quấn chặt lấy đôi môi hắn, cho đến khi không thở nổi, Nhạc Nhạc mới mở miệng buông ra, Trung Dật lại ngậm thêm một ít nước nữa.

Lúc này giọng nói khó xử của Trường Bách vang lên: “… Nếu để các thiếu gia thấy được sẽ không tốt đâu!” Trường Bách hảo tâm nhắc nhở.

Làm cái gì cũng không được sao? Đột nhiên lúc đó trong đầu Trung Dật nảy sinh ý nghĩ muốn chết cùng với Nhạc Nhạc, sống như vậy cũng chẳng có chút danh dự tôn nghiêm, Nhạc Nhạc, ba thật vô dụng, lúc nào cũng để ngươi chịu thương tổn, bị ức hϊếp, không được hưởng những tháng ngày hạnh phúc như những đứa trẻ cùng trang lứa khác… .

“Nhạc Nhạc, cùng ba chết có được không?” Trung Dật nghiêm túc nhẹ giọng hỏi.

Cont…

Thêm Bình Luận