Chương 10
Trải qua chuyện này, cuối cùng Nhạc Nhạc cũng chấp nhận đi nhà trẻ, tuy trong thâm tâm trăm ngàn lần không muốn, nhưng biện pháp này là tự hắn nói, Trung Dật chỉ cảm thấy ngạc nhiên vì sự thay đổi của hắn mà thôi….
Kỳ thật, hắn cũng không biết rằng Nhạc Nhạc đã thay đổi, Nhạc Nhạc biết bản thân mình bây giờ không thể đánh thắng hai thúc thúc, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo…
Cho dù có vòi vĩnh làm nũng với ba cũng chỉ là vô ích, vì ba cũng đâu thể làm gì được hai thúc thúc…
Hai tròng mắt Nhạc Nhạc sáng trong như tuyết, hắn thấy rõ hai thúc thúc mạnh mẽ hơn nhiều so với ba, có khi ba cũng không thể bảo vệ được hắn, cho nên không thể không nghe lời họ; chỉ có điều tâm trí của Nhạc Nhạc vẫn không thay đổi, buổi sáng hôm đi nhà trẻ, hắn sống chết cũng không chịu rời Trung Dật, khóc lóc như một nàng dâu nhỏ bé bị ngược đãi thê thảm, Trung dật khuyên can mãi
mà vẫn vô dụng, chỉ biết liếc nhìn Thiệu Diệp đang gần như không còn kiễn nhẫn chờ đợi đứng kia …
Đương nhiên, biện pháp xử lý của Thiệu Diệp thường là trực tiếp ôm Nhạc Nhạc vào trong xe, mà cuối cùng thực tế hắn đã làm như vậy, không nói không rằng đoạt lấy Nhạc Nhạc từ tay Trung Dật, Nhạc Nhạc cố gắng giãy giụa, tay chân vùng vẫy, nhất thời lại khóc một trận kinh thiên động địa, tựa như sinh li tử biệt đến nơi vậy:” Ba… ba…. ba…. ba…. ba…”
Tiếng khóc như xé ruột xé gan vang lên đứt quãng, Trung Dật thật sự chỉ muốn ôm lấy hắn mà an ủi dỗ dành, nhưng…
“Nhạc Nhạc đừng khóc, đến trường được chơi đùa rất vui, có cầu trượt, xích đu, lại còn có thêm nhiều bạn bè khác.” Trung Dật nóng ruột liên tục dỗ dành hắn.
“Nhạc Nhạc không cần… Nhạc Nhạc muốn ba… Ba ôm một cái…. Ba ôm một cái đi…. Ôm một cái…”
Cánh tay nhỏ bé của Nhạc Nhạc liên tục đấm vào vai Thiệu Diệp, thầm nghĩ muốn trở lại trong lòng Trung Dật. Với lực tay của Nhạc Nhạc mặc dù không đau đớn nhưng cái loại ồn ào này, Thiệu Diệp cũng chịu không được, một tay hắn vặn ngược tay Nhạc Nhạc lại rồi kéo nhanh nó đi, Trung Dật thấy hắn thỗ lỗ như vậy sợ sẽ làm bị thương đứa nhỏ, trong lòng thật sự không đành:
“Thiệu Diệp… Chờ ta…. Cho ta đưa Nhạc Nhạc đi nhà trẻ, ngày đầu tiên đi học hắn sẽ không quen…”
Thiệu Diệp nghe Trung Dật nói vậy, vẻ mặt tối sầm quay lại hỏi: “Ngươi chắc chắn chứ? Đừng quên chúng ta đã có giao ước.”
” Ta không quên!” Trung Dật sắc mặt tái nhợt cúi đầu xuống, quyết tâm nói.
Nhạc Nhạc thấy Trung Dật bằng lòng đi cùng mình, lập tức nín khóc rồi mỉm cười, Thiệu Diệp khó chịu trừng mắt với hắn một cái, hắn dựa vào cái gì mà đòi Trung Dật phải vì hắn mà trả giá nhiều như vậy?
“Ngươi chắc chắn ngươi có thể chứ?” Thiệu Diệp hỏi lại hắn một lần nữa.
“Ta có thể….” Trung Dật càng cúi đầu thấp hơn, có câu nói “Không thể trốn chạy hoàn cảnh”, cứ nhẫn nhịn một chút rồi mọi
việc sẽ qua đi…
“Được, tốt lắm, Nhạc Nhạc ở đây chờ một chút, ta và ba ngươi lên phòng thay quần áo” Thiệu Diệp bỏ Nhạc Nhạc ở đó, kéo theo Trung Dật về phòng ngủ.
“Vâng…!” Nhạc Nhạc tươi cười rạng rỡ,
ngồi lên ghế sa lon, hai cái chân nhỏ cứ đung đưa, tâm tình vô cùng vui vẻ, hắn cứ như đã thay đổi thành một người khác vậy, như thể thằng nhóc vừa mới khóc lóc dữ dội kia không phải là hắn.
Trung Dật oán trách nhìn tiểu quỷ, lúc nào cũng bắt nạt ba, mà mình cũng thật là…
Thoáng chốc Thiệu Diệp đã kéo Trung Dật tới phòng ngủ. Phòng ngủ rất rộng, Trung Dật hồn bay phách lạc ngồi bên mép giường , bởi vì cơ thể hắn vốn nhẹ nên cái đệm lò xo cao cấp vô cùng mềm mại này cũng chỉ trũng xuống một chút, Thiệu Diệp thì lạnh lùng giúp hắn chuẩn bị đồ:
“Trẻ con trời sinh vốn hay vòi vĩnh, vừa thấy hắn khóc ngươi đã nghe theo hắn, lại còn tự hành hạ chính mình?”
“Ngươi chưa từng sinh con, sao hiểu được tâm tình của người cha”
Trung Dật xúc động nói.
“Hảo, người làm cha cũng thật vĩ đại a, vậy ngươi cứ theo giao ước mà mang cái này vào đi!” Thiệu Diệp nói xong,
ném cho hắn một cái hộp, Trung Dật hai tay như nhũn ra mà tiếp nhận, mở hộp gỗ ra, bên trong được lót bằng vải tơ tằm, trên đó là một cái giả dương khối đen đen to đùng, chiều dài khoảng hai mươi cm, đường kính của nó cũng rất lớn, cầm lên cảm giác như quả chuối tây béo tròn.
Trung Dật nhìn mà toát mồ hôi lạnh, ấp úng dò hỏi: “Không thể đổi lại cái nào bé hơn sao…?” Nhét cái này vào chỗ đó… Trời ạ! Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
“Tất nhiên là không rồi, ngươi có tiền sử chạy trốn nhiều lần, ta cũng không có hứng thú cùng ngươi chơi trò cảnh sát bắt kẻ trộm”.Thiệu Diệp bày ra nét mặt không thương lượng, có chút buồn cười nhìn bộ dáng đang củng cố quyết tâm của Trung Dật.
“Ngươi cũng biết ta không hề hứng thú với mấy loại ngược đãi này, ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.” Thiệu Diệp hảo tâm hỏi: “Ngươi muốn tự mình làm hay để ta giúp?”
Hắn hào hứng
nhìn cái giả dương khối trong tay Trung Dật, bàn tay trắng trẻo thon dài, đầu ngón tay nhỏ bé nhón cầm cái khối đen đen khiến Thiệu Diệp vô cùng hưng phấn, đột nhiên hắn cảm thấy
như có một cơn bão chảy tán loạn trong cơ thể khiến hạ thân hắn lập tức cương lên đến đỉnh.
“Đã hứa với trẻ con thì phải làm, tốt nhất không nên nuốt lời” Nếu người lớn mà nói một đằng làm một nẻo thì tương lại rất khó dạy bảo được trẻ con… Trung Dật tự lẩm nhẩm nói, khuôn mặt ngượng ngùng cởϊ qυầи dài xuống, rồi đến qυầи ɭóŧ… :”Thiệu Diệp, ngươi xoay người sang chỗ khác đi, tự ta làm được rồi…”
“Được thôi!” Thiệu Diệp nghe vậy liền xoay người sang chỗ khác, nhưng kỳ thật vẫn len lén nghiêng mắt nhìn, hắn thấy Trung Dật đang cẩn thận bôi ít trơn tề lên giả dương khối, sau đó bối rối cởϊ qυầи lót xuống, lộ ra ngọc hành nhỏ nhắn xinh đẹp sáng long lanh đọng ở giữa hai chân, chỉ dùng một bàn tay là có thể hoàn toàn bao phủ lấy bạch ngọc tinh xảo kia, sau đó Trung Dật đứng dậy khẽ nhếch cái mông… Thiệu Diệp điềm nhiên như không xoay người đến sau lưng hắn.
“Thiệu Diệp ngươi ra ngoài trước đi được không? Ngươi ở đây ta không thể làm được!” Trung Dật thương lượng nói.
“Ngươi mau làm
đi! Thời gian không còn nhiều, ta đứng xoay mặt về phía sau, sẽ không nhìn lén ngươi đâu!” Thiệu Diệp giảo hoạt nói.
Trung Dật không tin lập tức xoay người lại, thấy hắn quả nhiên đưa lưng về phía này, đành không thể làm gì khác hơn là đưa ngón trỏ cắm vào mật động của mình, thật sự quá xấu hổ, cái động này cũng đã bị người khác oanh oanh liệt liệt đâm vào nhiều lần, nhưng chính mình lại chưa tiến vào lần nào, thật sự rất không quen…
Nhưng bây giờ chẳng còn cách nào khác, không tiến vào không được, Trung Dật đành dùng ngón tay dò xét huyệt khẩu, nhưng cơ thể theo bản năng mà co rút lại không cho ngón tay tiến vào, mới đưa một đốt tay vào mà trán Trung Dật đã đầy mồ hôi………..
Một đốt ngón tay tiến vào khiến Trung Dật cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể đang bao lấy mình, hóa ra nơi này ấm áp như vậy, hèn chi mà hai tên cầm thú kia đều kêu nơi này rất thoải mái, không có chuyện bọn họ tiến vào được mà ta lại không được… Nghĩ như vậy, Trung Dật liền hít sâu một hơi lấy tinh thần rồi nhét cả ngón trỏ vào…
“A…” Một tiếng kêu vọt ra khỏi miệng, Trung Dật đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vội lập tức kìm nén lại mà khóc không ra tiếng, một tay ở bên trong mật huyệt, tay còn lại đỡ cái giả dương khối để nó dựng thẳng lên, Trung Dật dò xét động khẩu xong, xác định nó đã vô cùng mềm mại, mới đột ngột rút ngón trỏ ra, dùng tư thế Quan Thế Âm Bồ Tát trên bông sen mà ngồi xuống, không ngờ góc độ hơi lệch khiến giả dương khối bị ngã xuống giường, lúc định thử lại thì động khẩu đã ngậm chặt từ lúc nào, như một xử nữ e ấp ngượng ngùng, thế nào cũng không chịu mở ra, Trung Dật không còn cách nào khác lại phải nhét ngón trỏ vào một lần nữa…
Trung Dật thực sự quá dễ bị lừa gạt, Thiệu Diệp đã sớm xoay người lại nhìn bộ dáng tự an ủi của hắn, cùng ngủ với nhau lâu như vậy, thế mà chưa từng thấy hắn tự mình thực hiện cảnh tượng kiều diễm này, quả thực là đáng tiếc vô cùng, tự nhủ lần tới nhất định phải thay đổi biện pháp chỉnh đốn hắn, để hắn biểu diễn lại cho mình xem một chút…
Dù bận rộn nhưng Thiệu Diệp vẫn ung dung đợi hắn, đối với chuyện phải đưa Nhạc Nhạc đến vườn trẻ đã bị quẳng đến ba mươi tầng Thiên Cung, hai con mắt của hắn bây giờ chỉ tập trung nhìn động tác khôi hài của Trung Dật, tuy Trung Dật ôm quyết tâm “thà chết cũng phải cố gắng”, nhưng do không nắm được mấu chốt vấn đề cho nên lần nào giả dương khối cũng bị trượt ra ngoài, sau khi thử vài lần, Trung Dật càng lúc càng dùng sức, đến mức gần như có thể nhìn thấy lớp thịt màu hồng phấn bên trong…
Đến lúc này, đệ đệ của Thiệu Diệp đã ngạo ngễ đứng thẳng, gân xanh nổi rõ, tới mức hắn thấy mình khó lòng nhịn nổi. Trong lúc hắn đang nghĩ muốn theo bản năng mà bổ nhào vào Trung Dật thì lại nghe Trung Dật cúi đầu nói nhỏ:” Ngươi giúp ta được không, ta làm không được…”
Cont…