Tô Linh Lang mím môi khuấy nồi nước canh đã được hầm đến mức chuyển sang màu trắng đυ.c. Trước đây không lâu, dì Thường đã từng hỏi cô có biết nấu cơm hay không, cô nói mình chỉ biết nấu canh thôi. Có lẽ lúc đó dì Thường đã có suy nghĩ muốn đi tình nguyện rồi. Việc này khá là vất vả, mà dì Thường lại còn lớn tuổi như vậy. Nhìn những con người trong bộ đồ bảo hộ y tế màu trắng đang vất vả dưới lầu, thời tiết thì càng ngày càng nóng, bị bọc kín trong đó khó chịu đến nhường nào. Tô Linh Lang khẽ thở dài, sự chú ý của cô lại trở về với nồi canh. Hồi còn nhỏ cô đã ham chơi chạy vào bếp trong lúc mẹ đang nấu cơm nên bị dầu bắn vào người. Kể từ khi đó, cô bắt đầu sợ phải chiên xào, phàm là những món ăn cần phải cho dầu vào trước cô đều không dám làm. Nhưng bởi vì cô rất thích ăn uống nên cô đã luyện tập ra một tay nghề nấu canh tuyệt vời.
Tô Linh Lang không thể thật sự mặc kệ Mạnh Thường Phong, song cô cũng không có khả năng lo lắng chu toàn. Vì vậy cô đã múc ra một bát canh giò heo ninh đậu nành, nghĩ đến hành động tồi tệ của anh ta hồi sáng, cô bèn múc một miếng thịt ra, suy đi nghĩ lại cảm thấy còn chưa hết giận, cô lại múc tất cả phần thịt còn lại ra. Bát canh chỉ còn mỗi canh và đậu nành, sau đó cô mới xới một bát cơm cho anh.
“Sếp ơi, ăn cơm nào!”
“Ừ, tới liền.” Mạnh Thường Phong điều khiển xe lăn đi ra, ngồi xuống trước bàn ăn.
Anh nhìn thoáng qua bát canh đậu nành và cơm trắng trước mặt, rồi lại liếc mắt qua móng heo đã được ninh mềm đang nằm trong bát canh của cô. Mạnh Thường Phong không nói gì cả, chỉ dùng muôi chan canh vào cơm, rồi dùng thìa xúc ăn từng miếng từng miếng một.
Lỗ tai anh hơi ửng hồng, bên tai văng vẳng những lời cô vừa mời anh ra ăn cơm. Cách một cánh cửa, ban đầu anh còn tưởng cô gọi mình là ông xã, phải một lúc sau anh mới nhận ra rằng cô chỉ đang gọi mình là ông chủ* thôi. Mạnh Thường Phong tự cười nhạo bản thân, anh cảm thấy mình hơi bị thần kinh.
(*Trong tiếng trung từ 老公 (lǎogōng) là ông xã và 老板 (lǎobǎn) là ông chủ.)
Tô Linh Lang nhìn nhằm nhằm vào Mạnh Thường Phong đang ăn cơm. Từ đầu đến cuối bữa cơm anh vẫn giữ nguyên một nét biểu cảm, không khen cơm ngon mà cũng chẳng hề chê bai. Vẻ mặt giống như khi ăn thức ăn dì Thường làm hàng ngày, chưa bao giờ thay đổi. Đột nhiên anh mỉm cười một cái khiến Tô Linh Lang càng cảm thấy khó hiểu. Cô muốn nhận được một lời nhận xét cho dù là tốt hay xấu, nếu không hành động hâm nóng lại canh móng heo của cô sẽ trở nên vô nghĩa.
Mạnh Thường Phong ăn hết sạch cơm canh, rút một tờ giấy ra lau miệng. Anh ngước mắt lên nhìn thì thấy Tô Linh Lang cũng đang nhìn mình chằm chằm không rời mắt, động tác trên tay hơi khựng lại. Anh thử thăm dò: "Ăn có ngon không?"
"..." Tô Linh Lang cố ý dùng đũa gắp một miếng móng heo đã được hầm tuột xương lên rồi nhẹ nhàng đưa qua đưa lại. Thịt heo tiết ra lớp mỡ óng ánh như pha lê và đang nhảy múa trên đôi đũa. Tô Linh Lang nuốt nước miếng, chính cô tự làm bản thân mình thèm: "Anh không muốn ăn sao?"
"Không phải cô không muốn cho tôi ăn à." Mạnh Thường Phong nhún vai, nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt chất chứa sự nuông chiều mơ hồ mà ngay cả anh cũng không nhận ra: "Tôi sao cũng được, không kén cá chọn canh đâu, cô cho cái gì thì tôi ăn cái đó, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của cô."
Tô Linh Lang cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, nhưng cô không nhìn thấy một chút bất mãn nào. Giống như thật sự chỉ cần cho anh miếng ăn là được, cho cái gì thì ăn cái nấy miễn sao nó ăn được.
Nghĩ vậy, cô ngầm sung sướиɠ trong lòng. Người đã từng giống như một đóa hoa lạnh lùng kiêu ngạo ở trường học lúc trước, người mỗi tháng đều hỏi xếp hạng trong khối của cô và chỉ cần không trong top 200 là sẽ dọa xóa kết bạn Wechat của cô - Mạnh Thường Phong, bây giờ phải nghe theo sự sắp xếp của cô chỉ vì một miếng ăn.
"Anh không muốn ăn thật sao?"
Cô nháy mắt với anh, tay vẫn gắp thịt còn miệng thì nói với giọng điệu khıêυ khí©h. Mạnh Thường Phong đã biết câu trả lời mà cô muốn nghe là gì, anh cố kiềm chế khóe miệng đang muốn nhếch lên của mình, phối hợp mà trả lời cô: "Thật ra cũng có hơi muốn."
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời vừa lòng, Tô Linh Lang đưa đũa lại gần anh một chút, ánh mắt gian xảo: "Cho anh ngửi một tí này."
Lúc cô vừa đưa lại gần thì cổ tay đã bị một bàn tay với khớp xương rõ ràng túm lấy. Mạnh Thường Phong chăm chú nhìn cô, hơi ghé sát vào miếng thịt ngửi ngửi một chút rồi gật đầu: "Đúng là rất thơm."
Có điều hình như ánh mắt sắp khảm vào người cô đến nơi đang muốn nói rằng thứ có mùi thơm là người chứ không phải thịt. Trái tim Tô Linh Lang bỗng nhỡ một nhịp, ánh mắt cô hơi bối rối, tránh mắt đi mà không dám nhìn thẳng vào anh. Đột nhiên cô nhận ra trên tay nhẹ bẫng, miếng móng giò kia đã bị anh cắn trong miệng rồi. Anh ăn từ từ, tầm mắt vẫn dính trên người cô không hề dời đi: "Ừm, cảm giác ăn vào còn thơm hơn nữa."
Đôi khi không phải do Tô Linh Lang nghĩ nhiều mà do đối phương bắt cô phải suy nghĩ nhiều. Cô thu ánh mắt lại, dính chặt mắt vào đôi đũa đến mức sắp khoét được một cái lỗ nhỏ, đỏ mặt nói: "Tôi đi ngủ bù đây, lát nữa sếp dọn dẹp nhé."
Tô Linh Lang lon ton chạy về phòng ngủ, mới dần cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Trái tim cô vẫn đập liên hồi giống như vừa rồi cô chạy mấy ki-lô-mét xong vậy.
Không được đập nhanh như thế nữa! Trong lòng Tô Linh Lang không ngừng tự khuyên nhủ bản thân:
Năm đó mày đã từ chối anh ấy một lần! Nếu lại từ chối thêm lần nữa thì lần sau gặp nhau sẽ thành kẻ thù mất!
Tô Linh Lang! Mày đúng là đồ điên mà, đời này mày chỉ xứng đáng chạy theo sau người ta thôi. Ở một góc cô đơn trong căn phòng tối tăm, cô lặng lẽ tự ôm lấy mình và ngồi thừ người ra.
Cốc! Cốc! Cốc
Cửa phòng bị gõ vang lên, Tô Linh Lang giật mình một cái: "Có, có chuyện gì sao?" “Tô Linh Lang.” Bên ngoài là giọng nói nhẹ nhàng và chậm rãi của Mạnh Thường Phong. "Cô đang giận à?" “Tại sao tôi phải tức giận?” Giọng cô khàn đi. “Tôi cố tình cướp thịt của cô, tham ăn như cô thì chắc chắn đang giận rồi.”
“Tôi không hề tham ăn!”
Ngoài miệng cô nói như thế nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy. Cố tình?! Anh ta cố tình cướp thịt của mình! Sự xấu hổ trong lòng thì hạ xuống rồi nhưng sự tức giận lại bùng lên. Tô Linh Lang nhớ lại hành động lúc nãy của anh, hóa ra là muốn giành thịt từ trong tay cô: “Tôi đang tức giận! Tôi phải đi ngủ! Đồ trẻ con!”
Mạnh Thường Phong nghe thấy tiếng động bên trong, ánh mắt anh khẽ động, rũ đôi mắt xuống. Vốn dĩ anh không phải người có tính cách thích lòng vòng nhưng khi đối mặt với Tô Linh Lang anh lại không biết nên làm gì cho phải. Tô Linh Lang bị lời anh nói chọc cười, chỉ nhớ rõ chuyện mình bị anh cướp thịt ăn.
Sáng nay cô dậy từ rất sớm, nằm ngủ một chút mà đã vài tiếng trôi qua rồi. Khi đang nấu bữa tối, Tô Linh Lang nghĩ đến tổn thất của mình sáng nay. Lần này ngay cả đậu nành cô cũng không cho anh ăn nữa, chỉ múc cho anh một bát canh móng heo để ăn kèm với cơm.
Tô Linh Lang cho rằng Mạnh Thường Phong sẽ tỏ ra khó chịu nhưng cô lại phải thất vọng rồi. Mặt của anh vẫn không cảm xúc làm cô không nhìn ra được đánh giá của anh về bữa cơm này.
Hôm sau cô chặt một nửa con gà mái mình đem đến trước đó để nấu canh. Đầu tiên là bỏ nấm tươi vào, sau đó lại cho thêm mì sợi, nấu mì thịt gà. Thịt gà khá nhiều, một mình cô ăn không hết nên cho Mạnh Thường Phong một ít, tất cả đều là phần thịt gà mà cô không thích ăn.
Người ta vẫn ăn mà sắc mặt không hề thay đổi, ngay cả khi phải ăn lại canh gà thừa vào buổi tối anh vẫn không nói gì giống như đang ăn đồ ăn bình thường
Đến ngày thứ ba, bản thân Tô Linh Lang cảm thấy bắt đầu không chịu nổi nữa. Tuy rằng kỹ thuật nấu canh của cô không tệ nhưng đã ăn ba ngày liên tiếp rồi, miệng cô cũng cảm thấy chán ngấy. Cô bèn mở ứng dụng đặt cơm hộp ra, phát hiện hầu hết đều không giao hàng nữa. Cuối cùng, Tô Linh Lang phải dựa vào một túi cải bẹ muối chua mới gắng gượng ăn hết bát cơm chan canh. Sang ngày thứ tư, Tô Linh Lang đã cảm thấy nhạt nhẽo tới nỗi không thể nếm được mùi vị gì trong miệng nữa, trông cậy vào cơm trộn nước tương, một hớp Coca một hớp canh mới ăn xong bữa cơm trưa.
Ngược lại Mạnh Thường Phong vẫn không có gì bất mãn như cũ. Anh ăn rất nhanh y hệt như ngày đầu tiên.
Lúc này Tô Linh Lang mới thực sự nhận ra đầu lưỡi của anh được làm từ sắt, như lời anh nói: Ăn gì cũng được. Đúng là người lợi hại!
Cô vốn ham ăn, hoàn toàn không hợp để so kè cao thấp với đầu lưỡi bằng sắt này. Vì vậy cô không để bản thân phải chịu khổ thêm nữa, cô đưa cơm thừa cho Mạnh Thường Phong làm bữa tối, còn mình thì đi nấu một bát mì ăn liền.
Tô Linh Lang húp sạch nước mì, bây giờ mới coi như cứu lại vị giác của mình.
Tô Linh Lang nhìn Mạnh Thường Phong bỏ tất cả bát đũa vào trong máy rửa chén, trong lòng cô thầm động viên bản thân rằng chỉ còn hai ngày nữa thôi là khu chung cư được dỡ bỏ phong tỏa rồi, cô nhất định phải kiên trì!
Mấy hôm nay cô phụ trách nấu cơm nên không đến phòng làm việc để làm. Tuy rằng cuộc sống trong những ngày này đơn điệu nhưng vẫn được sắp xếp kín kẽ.
Sau khi ăn xong Tô Linh Lang cảm thấy hơi buồn chán nên cô tìm một túi khoai tây chiên đến, bắt đầu xem TV. Bàn tay của Tô Linh Lang giống như bị mất kiểm soát, “click” mở chương trình "Ẩm thực Trung Hoa"*.
Dù cô đã ăn no cơm chan canh trộn nước tương nhưng thấy đồ ăn trên TV nước miếng vẫn không ngừng tiết ra, ngay cả lát khoai tây trên tay cũng không thơm nữa.
(*Ẩm thực trung hoa hay “A bite of China”: là bộ phim tài liệu nói về ẩm thực của đất nước Trung Quốc do đạo diễn Chen Hiểu Khánh quay và phát sóng vào năm 2012. Thay vì đi sâu vào cách chế biến những món ăn nổi tiếng, chương trình lại tập trung nói về cách khai thác những nguyên liệu quý giá, cuộc sống của những con người làm công việc đó và cách họ sử dụng những báu vật từ thiên nhiên, biến đổi chúng nhưng vẫn bảo tồn được hương vị nguyên sơ nhất. Loạt phim tài liệu bảy tập phim này giới thiệu lịch sử và câu chuyện đằng sau các loại thực phẩm nhập từ hơn 60 địa điểm trên khắp Trung Quốc.)
Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nhưng có một điều bất hạnh là cô chỉ biết nấu canh, nhiều đồ hơn nữa cũng không có ích lợi gì. Nhìn nồi lẩu trên màn hình, Tô Linh Lang suy sụp. Cô bất giác đứng dậy ghé sát mặt vào màn hình TV, nếu đây là một cái TV có thể ngửi được mùi thơm thì tốt quá rồi.
"Lau nước miếng đi kìa, sắp chảy xuống rồi." Mạnh Thường Phong điều khiển xe lăn đi ra thì thấy Tô Linh Lang như đang treo người ở trước tivi ánh mắt kia của cô hận không thể chui vào trong đó.
"Sếp à, có rất nhiều đồ ăn trong tủ, nếu không ăn thì chúng sẽ hỏng mất."
Tô Linh Lang đang chìm đắm trong món ngon không không thể tự kiềm chế: "Hay là ngày mai chúng ta ăn lẩu đi, lần trước tôi có mua gói nước cốt lẩu."
"Tôi sao cũng được."
Đầu ngón tay đang cầm điện thoại của Mạnh Thường Phong giật giật, nhìn dáng vẻ thèm thuồng sắp khóc tới nơi của cô, nuốt xuống những lời vừa định nói ra, anh sửa lại lời định nói: "Vậy ngày mai chúng ăn lẩu, xử lý sạch sẽ đồ ăn một lượt. Sau khi ăn xong, tôi sẽ dọn dẹp."
Tô Linh Lang nghe thấy lời này mới chịu chuyển ánh mắt từ trên màn hình TV sang người Mạnh Thường Phong. Cô chớp mắt, hơi ngẩn ra. Trải qua mấy ngày, cô hoàn toàn xác định Mạnh Thường Phong thật sự không kén ăn chút nào. Thậm chí dù phải ăn cơm chan canh mấy ngày liền thì lông mày của anh cũng không hề nhăn lại.
Cô biết việc dọn dẹp sau khi ăn lẩu tại nhà vất vả ra sao. Tuy rằng mấy hôm nay, sau khi cơm nước xong Mạnh Thường Phong cũng sẽ tự giác dọn dẹp bát đũa nhưng mấy cái đó không khó xử lý.
Tô Linh Lang rũ mắt, mím môi. Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có chút rung động bởi vì một câu "tôi sẽ dọn dẹp". Dù sao thì bữa lẩu này hoàn toàn là để giải tỏa cơn thèm của cô mà thôi.
Tô Linh Lang nhìn thoáng qua cổ chân đang bị bó bột của anh, rồi nói: "Sếp, bao lâu nữa thì anh mới được tháo bột?”
“Hình như là còn nửa tháng nữa.” Mạnh Thường Phong nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
“Vậy khi nào anh đi tháo bột thì gọi tôi với, tôi đi cùng anh." Mạnh Thường Phong chuyển tầm mắt nhìn về phía cô, anh gật đầu: "Được rồi."
Buổi tối sau khi đi ngủ, Tô Linh Lang mơ thấy mình xuyên vào "Ẩm thực Trung Hoa", ăn thịt nướng, ăn lẩu xiên que và rất nhiều món mà hôm nay cô đã nhìn thấy ở trên TV.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy Tô Linh Lang phát hiện ra gối đầu của mình đã ướt thành một mảng lớn. Nghĩ đến chuyện ngày mai được dỡ bỏ phong tỏa, cô vội vàng tháo vỏ gối ra và ném vào trong máy giặt.
Sau khi Tô Linh Lang rửa mặt xong, ra khỏi cửa cô mới phát hiện hôm nay Mạnh Thường Phong dậy sớm một cách khác thường, không biết anh đã dậy từ khi nào. Bữa sáng mấy ngày nay đều do anh nấu, vẫn là cháo trắng thanh đạm ăn kèm dưa muối vô cùng nhạt nhẽo.
“Sếp, sao hôm nay anh lại dậy sớm như vậy?” Tô Linh Lang vừa ăn vừa hỏi. “Tôi dậy sớm để tranh đồ ăn.” Mạnh Thường Phong lấy tất cả đồ ăn khó bảo quản trong tủ lạnh ra. “Tranh đồ ăn?” Tô Linh Lang khó hiểu, “Không phải trong tủ lạnh của chúng ta có rất nhiều đồ ăn sao? Vả lại không phải ngày mai là được dỡ bỏ phong tỏa rồi sao?”
Mạnh Thường Phong đảo mắt nhìn cô một cái, anh lấy một cây rau diếp ngồng ra rồi nói sang chuyện khác: "Cái này ăn kiểu gì? Cắt thành từng đoạn hay cắt thành sợi mỏng?”
“Đương nhiên là cắt thành sợi mới ăn được rồi.” Tô Linh Lan thành công bị dời sự chú , “Làm gì có ai cắt cả đoạn để ăn bao giờ.”
Sau đó cô thấy Mạnh Thường Phong cầm rau diếp ngồng lên và đi vào bếp, ngồi xuống bên cạnh thùng rác bắt đầu tước vỏ. Da anh vốn đã rất trắng rồi, dưới sự làm nền của rau diếp ngồng lại càng trắng hơn.
Động tác tước vỏ của anh rất chăm chú và nghiêm túc, tuy lúc cắt rau rất chậm nhưng mỗi một sợi đều nhau vô cùng. Anh sẽ không ném tất cả việc nấu cơm cho cô mà sẽ trợ giúp trong khả năng cho phép của mình. Chỉ riêng hành động như vậy đã tốt hơn bố cô không biết bao nhiêu lần rồi.
Ở góc độ của Tô Linh Lang, chỉ thấy sườn mắt của anh đang bị che khuất bởi bóng của những sợi tóc trên trán. Cô chuyển dời tầm nhìn thật nhanh. Trước giờ Tô Linh Lang chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ nhìn một người đàn ông xắt rau tới mức mê mẩn thế này. Mấy ngày nay, chỉ cần rảnh rỗi là anh lại vào bếp phụ rửa thịt và đồ ăn này nọ. Nhưng công việc của anh thực sự quá bận rộn nên mỗi lần anh rửa đồ đều rất nhanh gọn tốc chiến tốc thắng, chưa bao giờ anh thảnh thơi chậm rãi giống như hôm nay. "Sếp, hôm nay anh không bận gì sao?" Tô Linh Lang đi đến cửa bếp hỏi. Cô cảm thấy Mạnh Thường Phong không như bình thường, rất lạ. Bàn tay đang thái rau hơi khựng lại , Mạnh Thường Phong nhìn về phía cô: "Không bận lắm."
Cô tưởng việc làm ăn của công ty không ổn, vì vậy mỉm cười an ủi và nói: "Không sao đâu, chờ ngày mai dỡ bỏ phong tỏa, sếp sẽ bận lại thôi."
Mạnh Thường Phong nhấc tay lên một chút rồi gật đầu, lông mày anh nhíu lại, tiếp tục chuyển sang một đề tài khác:
"Cô lấy hết đồ mình muốn ăn ra rửa đi, tôi cắt một thể."
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Thường Phong: Làm sao để nói cho cô ấy biết phải tiếp tục giãn cách đây?
Tô Linh Lang: Ngày mai là được dỡ bỏ phong tỏa rồi ~