"Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?" Nữ nhân viên tiếp tân lịch sự hỏi.
Tô Nhiễu cười với cô ta: "Chào cô, xin hỏi Tả Trấn Xuyên ở phòng nào? Tôi là em gái của anh ấy, có chuyện cần tìm anh ấy."
"Luật sư Tả ư? Anh ấy ở văn phòng số 302. Có cần tôi gọi điện thông báo cho anh ấy không?"
"Không cần đâu, cảm ơn."
Tầng này rất nhiều nhân viên, quá nửa đều làm nghiệp vụ luật sư. Khi cô xuất hiện, vẫn có không ít ánh mắt nam giới dõi theo bóng cô. Tô Nhiễu cúi đầu, nhanh chóng tìm được phòng 302, gõ cửa.
"Mời vào." Bên trong là giọng nói quen thuộc của người đàn ông.
Tô Nhiễu mỉm cười, cầm tay nắm cửa vặn một cái rồi mở cửa bước vào.
"Anh rể..." Cô đóng cửa lại, bất lực và luống cuống đứng cạnh cửa. Đôi tay nhỏ bé đan vào nhau, thoạt trông vô cùng bất an.
Tả Trấn Xuyên ngẩng đầu lên từ tập tài liệu, thấy là cô, vô thức nhíu mày: "Sao lại là em?"
Tô Nhiễu mắt đỏ bừng: "Anh rể, em... em đánh mất 50 đồng chị cho làm tiền mua thức ăn rồi, em không dám trở về... Làm sao bây giờ..."
Tả Trấn Xuyên ngẫm nghĩ, đặt bút xuống: "Em tới đây, anh cho em."
Tô Nhiễu do dự rồi bước tới, thấy người đàn ông móc một thẻ atm từ trong bóp tiền, đưa cho cô: "Cầm đi, còn lại em cứ giữ mà tiêu."
Nói thật tình, ông anh rể này còn rất tri kỷ.
Lúc trước Tô Thải Phượng không muốn cho Tô Nhiễu ở cùng, vẫn là ông anh rể này mở miệng nói muốn giữ cô lại, bằng không làm sao Tô Thải Phượng lại nhảy cảm như thế chứ?
Hôm nay Tô Nhiễu tới đây chính là để đánh cược một phen, nếu cô không dò xét, sợ là vĩnh viễn không biết ai là ác quỷ.
"Em cảm ơn anh rể." Tô Nhiễu vui mừng nhận thẻ, đột nhiên chân như bị thứ gì đó làm vấp, cả người nhào vào trong ngực người đàn ông.
Hai tay cô chống lên ngực hắn, dừng được người lại.
Tả Trấn Xuyên cũng như vì sự việc ngoài ý muốn này mà ngẩn ra. Mùi thơm cơ thể của thiếu nữ phả vào mặt, đó là một loại mùi đặc biệt, mang theo cảm giác tươi mới của gái trinh mới có. Bị bao phủ trong mùi hương này, người đàn ông có chút mờ mịt.
Chờ khi hắn kịp phản ứng, Tô Nhiễu đã đứng thẳng người dậy: "Em... Em xin lỗi anh rể!"
Tả Trấn Xuyên đưa mắt nhìn, thấy thiếu nữ cúi đầu, mái tóc đen được cô đưa ra sau tay, để lộ vành tai đỏ bừng. Màu đỏ của sự ngại ngùng ấy theo gò má lan xuống dưới.
Da cô quá trắng, đến cổ cũng đỏ theo, thoạt trông luống ca luống cuống, hệt như đứa bé mắc lỗi.
"Không sao, em không ngã là tốt rồi. Nào, cầm thẻ rồi thì đi về đi."
Tô Nhiễu không nhận thẻ, mà tới gần người đàn ông: "Anh rể, em có thể chờ anh tan làm rồi cùng về không? Nếu một mình em về... Chị chắc chắn sẽ lại mắng chửi em."
Tả Trấn Xuyên nhíu mày: "Em về trước đi, anh tan làm muộn lắm."
Tô Nhiễu nở nụ cười vô cùng gượng ép: "Không sao đâu anh rể, em ngồi ngoài chờ anh, không ảnh hưởng anh làm việc đâu."