Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bị Cả Nhà Xem Là Bảo Mẫu, Ta Mang Hộ Khẩu Gả Cho Nhà Giàu

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Ngọc Yến đi ra mở cửa, dù sao chính mình không có ở nhà, thì người bị sai khiến chắc chắn sẽ là cô ta.

Vương Ngọc Yến bưng bát cơm, lạnh lùng nói: "Tôi còn tưởng chị đã chết ở bên ngoài rồi, sao chị lại trở về? Mẹ, ngốc nhị về rồi.”

Lâm Tuyết Mai nặng nề đặt bát đũa lên bàn, mới vừa lao ra muốn chửi ầm lên thì liền nhìn thấy cô thần bí hề hề nháy mắt với Vương Ngọc Yến, nói: "Chị để đồ trong phòng em nhé.” Sau đó lại đi về phía phòng của Vương Ngọc Yến.

Vương Ngọc Yến lộ ra vẻ mặt mơ hồ.

Cô ta dẫn Lâm Tuyết Mai đi về phía phòng mình, vừa đi vừa nói: "Mẹ, mẹ đánh chết chị ta là được rồi, lười làm một ngày, không biết ở bên ngoài làm chuyện gì, bây giờ còn thần kinh hề hề.”

Lúc Vương Ngọc Thanh từ phòng đi ra đã bị Lâm Tuyết Mai và Vương Ngọc Yến ngăn chặn.

Vương Ngọc Yến nhíu mày: "Chị chạy vào phòng tôi làm gì? Không phải đã nói rồi sao, đừng tùy tiện vào phòng tôi.”

Vương Ngọc Thanh trừng mắt nhìn cô ta, nhỏ giọng nói: "Chị đã để đồ trong đó rồi.”

Vương Ngọc Yến mơ hồ: "Để cái gì?" Lúc này, cô ta tinh mắt nói: "Mẹ, mẹ xem, ngốc nhị cắt tóc rồi.”

Lâm Tuyết Mai vừa nhìn liền tức giận đến nhảy dựng lên, chỉ vào cô mắng to: "Con trời đánh này, mày chạy ra ngoài một ngày, còn dám cắt tóc, ai cho mày cắt…”



Vương Ngọc Yến thêm mắm dặm muối: "Mẹ, không phải mẹ nói tóc của chị ta phải để đến tết mới cắt mua pháo cho em trai sao? Chị ta cắt rồi, đoán chừng tiền cũng cầm tiêu hết.”

Bình thường nguyên chủ bị đánh cũng không thiếu phần do Vương Ngọc Yến xúi giục, rõ ràng là chị em ruột, nhưng Vương Ngọc Yến này chưa bao giờ coi cô là chị gái, có một lần cô ta quên mang hộp cơm, nguyên chủ đưa đến nhà máy cho cô ta, sau đó lại bị một đám đồng nghiệp của Vương Ngọc Yến chê cười, khiến cô ta cảm thấy mất mặt, tát nguyên chủ một cái trước mặt mọi người.

Lâm Tuyết Mai tức giận đưa tay muốn tát mấy cái vào đỉnh đầu cô nhưng Vương Ngọc Thanh nhanh nhẹn né tránh, vội vàng mở miệng: "Là Ngọc Yến bảo con cắt, tiền con cũng không tiêu, vừa rồi đã đặt vào trong hộp ở dưới giường em ấy.”

Vương Ngọc Yến thường xuyên xui khiến nguyên chủ cắt bím tóc mua Tuyết Hoa Cao cho cô ta, thế nhưng nguyên chủ không dám, thủy chung không nghe lời cô ta, dù sao cô vẫn rất ngu hiếu.

Sắc mặt Vương Ngọc Yến đại biến: "Chị đang nói cái gì, tôi bảo chị cắt tóc khi nào?”

Vương Ngọc Thanh nghiêm túc đáp lại: "Sao em lại quên rồi, không phải em thường xuyên trộm Tuyết Hoa Cao của mẹ sao? đêm qua em thấy Tuyết Hoa Cao của mẹ sắp hết, không dám dùng trộm vì sợ bị phát hiện, sau đó bảo chị cắt tóc, chính em còn có chút tiền riêng, gom lại để mua Tuyết Hoa Cao.”

Cô tiếp tục bổ sung: "Trước kia ngày nào em cũng bảo chị cắt, chị không dám, dù sao bím tóc này cũng phải để đến tết mua pháo cho em trai, nhưng hôm là do chị khiến mẹ tức giận? Muốn cắt tóc đưa tiền cho em, để em nói mấy lời tốt giúp chị.”

Vương Ngọc Yến vừa vội vừa tức: "Chị nói bậy, hôm qua tôi cũng không có kêu chị cắt bím tóc, trước kia kêu chị, chị không phải không đồng ý sao..."

Một giây sau, cô ta mới phát hiện ra mình lỡ miệng, thế là vội vàng che miệng lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »