Chương 7

Dù vậy nhưng Vương Ngọc Thanh vẫn cảm thấy không hiểu tại sao lại có thể dùng lời nói bẩn thỉu như thế để đi công kích chính con ruột của mình?

Thật ra đau đớn da thịt sẽ không tạo thành thống khổ cực hạn, ngược lại tiếng chửi rủa ác độc chanh chua mới để lại vết thương thật sâu.

Nguyên chủ có mang theo hận, nhưng phần nhiều lại là tự ti, mỗi lần bị mắng cô đều sẽ cúi đầu, mắng càng nhiều đầu cúi càng sâu, cô không có dũng khí phản kháng, chỉ có thể chết lặng tiếp nhận.

Lúc này, Vương Ngọc Yến, Vương Ngọc Lan đều đi theo, long phượng thai cũng ồn ào đuổi đến, còn muốn tiến lên ngăn cản Vương Ngọc Thanh.

Vương Kiến Đông nghe động tĩnh thì đi ra từ trong phòng, nghiêm khắc quát: "Mày đứng lại đó cho tao, chạy đi đâu? Cả ngày chỉ toàn bị đánh.”

Vương Ngọc Thanh không có chỗ chạy, thế là vội xoay người chạy về phía cửa lớn.

Lâm Tuyết Mai đứng ở cửa không dám đuổi theo, hàng xóm láng giềng đều là cùng một nhà máy, ngày thường bởi vì con rể lớn là nhân viên chiếu phim, con gái lớn là kế toán, tất cả mọi người đều nâng đỡ bà ta.

Bà ta sĩ diện, tục ngữ nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, việc này truyền ra ngoài cũng không dễ nghe.

Vương Ngọc Thanh biết điểm ấy mới chạy ra ngoài, nếu không ở nhà đợi một ngày, có làm việc hay không trước không nói, nhưng nhất định sẽ chịu tra tấn.

Hơn nữa, là người sinh ra trong thời đại tin tức, xã hội khoa học kỹ thuật, cô rất tò mò đối với “thời đại kinh tế kế hoạch”, xuyên qua một chuyến, cô nhất định phải đi mở rộng tầm mắt.

Vương Ngọc Thanh trực tiếp đi tới chợ, cô xuyên qua dòng người chen chúc trên đường, nội tâm vừa kích động vừa thán phục.



Thành phố cô từng sống đều phồn hoa rực rỡ, xa hoa trụy lạc, ngựa xe như nước, đường phố thời đại này mặc dù có chút rách nát không đủ lớn, nhưng nhân gian khói lửa nồng đậm, dân phong thuần phác, trên mặt mỗi người đều mang theo nét vui sướиɠ, náo nhiệt phi phàm.

Cô nhìn hoa cả mắt, trên đường ngoại trừ lương thực, đậu phộng, thịt heo không được chính phủ thống nhất mua bán, còn lại có các loại đồ ăn vặt truyền thống, chế tác thủ công, công cụ nông cụ, dưa hấu hoa quả, đồ dùng sinh hoạt, còn có bán hàng da, rèn sắt, cạo đầu, người chơi nhạc cụ, thậm chí còn có trò tung hướng...chiếm trọn cả con phố.

Hiện tại là năm 1976, thời kỳ đặc biệt “Từ bỏ thói quen xấu” vừa trôi qua, hơn nữa “trời cao hoàng đế xa” mà thị trường tự do ở một số vùng sâu vùng xa đã sôi động trở lại.

Nông dân trong khu vực của nguyên chủ có thể trồng rau, trái cây, chăn nuôi gia súc trong đất của mình, sau đó mang ra chợ tự sản tự tiêu thụ.

Gia đình nguyên chủ sống trong khuôn viên nhà máy phân bón quốc doanh huyện Tùy An, hai vợ chồng đều là công nhân viên chức thế hệ thứ nhất của nhà máy phân bón, lấy tiền lương cấp bốn mỗi tháng 44,10 tệ.

Trong thời đại kinh tế kế hoạch này, làm việc trong nhà máy quốc doanh, đó chính là đơn vị "bát cơm sắt", là ước mơ của vô số người.

Khi hai vợ chồng đi thăm họ hàng ở nông thôn, tự xưng là "người thành phố", "có đơn vị" đi đường đều ngẩng đầu sải bước, vô cùng thần khí, muốn mặt mũi bao nhiêu thì có mặt mũi bấy nhiêu.

Cho nên có thể hiểu được bọn họ vì sao nhìn không nổi Kỷ Học Ninh đã từng tham gia quân ngũ.

Vương Ngọc Thanh nhìn thấy một đứa bé bốn năm tuổi ngồi ở trên xe đẩy liếʍ kem, khi nhìn thấy ánh mắt mình đang nhìn sang, thì nó vội vàng che lấy kem.

Vương Ngọc Thanh cảm thấy buồn cười, kem, cô cũng đã từng ăn qua, chẳng lẽ còn thèm cây kem một mao của nó? Chỉ là ánh mắt mãi không chịu dời đi mà thôi.

Thẳng đến khi ba đứa bé đẩy xe đẩy rời đi, cô mới thu hồi tầm mắt, chung quanh mặc dù không có đồ vật cao cấp, nhưng mỗi món đồ lại vừa thú vị vừa hiếm lạ, không có giả mạo hay hàng kém chất lượng.