Vương Ngọc Thanh cũng vì nguyên nhân này mà mua muối, tương, giấm, bột ngọt, tuy rằng làm cá ăn cần dầu, cô cũng không có vé mua dầu, nhưng mà gia vị còn lại cộng thêm cũng sẽ không khó ăn như vậy.
Cô cầm cần câu, lại tìm bà nội Kỷ xin một cái túi lưới, thùng nước, sau đó dẫn Kỷ Mai Mai đến con sông nhỏ trước cửa.
Đi tới bờ sông, Kỷ Mai Mai nói: "Mẹ, anh cả nói, cá con ăn không nổi, lần trước ba làm mấy con cá, mùi vị còn khó ăn hơi cám.”
Vương Ngọc Thanh nhìn một đám cá nhỏ bơi trong dòng sông róc rách, cực kỳ đáng yêu, tuy nhiên sau khi trưởng thành khẳng định càng đáng yêu hơn, cô nuốt nuốt nước miếng: "Tối nay ta sẽ làm cho con ăn, nhất định ngon.”
Cô không tự xưng là mẹ, điều này khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Kỷ Mai Mai lại hỏi: "Mẹ, mẹ có thể câu được không? Anh hai con luôn câu không được.”
Vương Ngọc Thanh tin tưởng mười phần: "Nhất định có thể.”
Dùng mắt thường cô đã có thể thấy được cá trong sông nhỏ, cá là thuần tự nhiên, nhưng thuần đến mức làm cho người thời đại này khó có thể tiếp nhận, dù sao ăn được cá, nhưng ăn không nổi dầu, cho nên muốn ăn cá, còn phải suy nghĩ một chút của cải.
Vương Ngọc Thanh tìm một vị trí tốt ngồi ở trên hòn đá, ở trên móc câu làm một đoạn giun bắt đầu câu cá, Kỷ Mai Mai ngồi ở bên cạnh cô im lặng nhìn, cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
Rất nhanh, cô đã câu được một con cá trắng, không lớn lắm, Kỷ Mai Mai bên cạnh còn kích động vỗ tay, khen: "Mẹ, mẹ thật lợi hại nha.”
Tiếp theo, cô lại câu được một con cá trích, phía sau lục tục câu được mấy con cá trích, thời gian qua hai giờ, cô đã câu được hơn hai mươi cân, một là kỹ thuật tốt, hai là vận khí tốt.
Kỷ Mai Mai nhìn chằm chằm thùng nước đầy ắp, há cái miệng nhỏ nhắn nói không ra lời, chỉ biết là mẹ bé thật lợi hại!
Vương Ngọc Thanh còn muốn câu thêm một lát, nhưng bên ruộng lúa mạch trên sông đã có rất nhiều xã viên bắt đầu làm việc, mỗi người đội mũ rơm, cầm liềm bắt đầu cắt lúa mì.
Kỷ Mai Mai còn nhìn thấy Kỷ Đại Minh, cô bé vui vẻ hô to: "Anh cả, chúng ta đang câu cá......" Nói xong, lại đắc ý bổ sung một câu: "Mẹ câu rất nhiều cá, buổi tối chúng ta sẽ ăn cá.”
Vương Ngọc Thanh vừa định ngăn cản bé đừng la, nhưng đã muộn.
Kỷ Đại Minh nghe thấy, xã viên xung quanh cũng đều nghe thấy.
Chuyện hôm nay Vương Ngọc Thanh đến Kỷ gia đã truyền ra ngoài, đều là do mấy đứa nhỏ và người già nói, giữa trưa còn có mấy người tò mò chạy đến xem.
Mấy ngày trước Trần Nga đáp ứng bà nội Kỷ đi đến Vương gia cầu hôn, lúc bà ấy nói chuyện đó ra, mọi người còn chê cười: “Cho dù miệng của bà lợi hại thì cũng không nói lại Lâm Tuyệt Mai, người ta là người thành phố, công nhân viên chức có bát sắt, sao có thể đồng ý gả con gái cho Kỷ lão tứ, trừ phi Kỷ gia không có người già, không có ba người nhỏ.”
Tất cả mọi người không xem trọng, cũng đều chờ chê cười Kỷ gia, dù sao Kỷ gia đều như vậy mà bà nội Kỷ còn không biết xấu hổ để cho bà mối đi cầu hôn.