Vương Ngọc Thanh chia cho Kỷ Tiểu Minh, Kỷ Mai Mai một ít, lúc chia cho Kỷ Đại Minh, Kỷ Đại Minh liền cầm bát đi, cúi đầu nói: "Con...con không cần, con không thích ăn cơm.”
Vương Ngọc Thanh nghe vậy thì buồn cười, đứa nhỏ này nói dối cũng không biết, cô cẩn thận đánh giá Kỷ Đại Minh, mười hai tuổi, cao cao gầy gầy, bộ dạng rất thanh tú, tính cách có chút ngại ngùng, nhưng tâm tư tinh tế tỉ mỉ, thiện lương hiểu chuyện.
Đặc biệt là lúc cậu tan tầm về nhà, trong tay cầm chặt bút, kích động đi đến trước mặt Vương Ngọc Thanh cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn, con nhất định sẽ cố gắng học tập, báo đáp người.”
Nói xong, còn còn dùng bút đá viết lên hòn đá một hàng chữ xinh đẹp: Không đánh người khác là một loại giáo dưỡng, không bị người khác khi dễ là một loại bản lĩnh.
Viết xong, cậu nói, "Đây là những gì cha đã dạy chúng con.”
Dòng chữ này cũng có chút cẩn thận, chắc hẳn sợ Vương Ngọc Thanh hiểu lầm Kỷ Tiểu Minh đánh nhau với người khác là do tính cách không tốt, cũng nói cho Vương Ngọc Thanh biết Kỷ Học Ninh là một người cha tốt.
Vương Ngọc Thanh kiên trì chia một phần cơm cho cậu, nói: "Người một nhà phải công bằng công chính.”
Kỷ Đại Minh cúi đầu càng thấp, tay cầm đũa co quắp, cậu là anh lớn trong nhà nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc công bằng công chính, trong tiềm thức của cậu, anh cả phải làm nhiều việc, ăn ít cơm, thứ tốt đều nhường nhịn cho em trai em gái.
Cho nên, cậu ngoại trừ đi học thì còn phải đi làm.
Dù sao, tất cả anh cả trong nhà đều là như vậy.
Cậu len lén ngắm Vương Ngọc Thanh, hốc mắt đỏ rực, trong trí nhớ của cậu, mẹ ruột còn không tốt bằng một nửa cô.
Vương Ngọc Thanh định chia cho Kỷ Học Ninh một chút, nhưng Kỷ Học Ninh nhìn bên trong không còn nhiều lắm, thế là hắn bưng bát gắp một đũa cải trắng đứng dậy đi qua một bên, ngồi xổm ăn cơm.
Vương Ngọc Thanh đi tới trước mặt hắn, chẳng những xớt một đống cơm lớn cho hắn, mà còn đổ rất nhiều củ cải cùng thịt khô vào bát.
Kỷ Học Ninh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn cô.
Trên mặt Vương Ngọc Thanh lộ ra vẻ tươi cười, mắt sáng ngời như ao nước trong veo, tràn đầy trí tuệ cùng lương thiện.
Cô nói: "Anh là người đứng đầu gia đình, phải ăn nhiều một chút." Không ăn nhiều một chút thì làm sao nuôi heo trở thành hộ gia đình vạn tệ?
Kỷ Học Ninh vội thu hồi tầm mắt, từng ngụm từng ngụm ăn cơm, hắn nghĩ thầm nụ cười của người vợ này thật đẹp mắt, còn rất mê người...
Vừa nghĩ như vậy, trên mặt hắn đột nhiên xuất hiện một vòng đỏ ửng.
Vương Ngọc Thanh ăn bữa này rất thoải mái, một là trù nghệ của Kỷ Học Ninh rất tốt, hai là những thức ăn này đều là thuần tự nhiên không gia công, ăn rất an tâm.
Cô còn nhìn thấy mấy người phụ nữ bưng bát cơm ở bên khu đất cao đối diện nhìn chằm chằm bọn họ, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai vài câu, nhưng vì cách quá xa cho nên cũng không rõ bọn họ nói gì.
Tin tức đã lan truyền nhanh như vậy?