Chương 30

Kỷ Học Ninh tiến lên dọa mấy đứa nhỏ chạy mất, chỉ có Tào Hạo gan lớn, lỗ mũi hướng lên trời nhìn lướt qua Kỷ Học Ninh, lại tiếp tục giẫm lên mặt Kỷ Tiểu Minh.

Mà Kỷ Tiểu Minh không bị những đứa trẻ khác cản trở, cho nên nhanh chóng trở mình xoay người ôm lấy chân Tào Hạo quật cậu ta ngã xuống đất, rồi nhanh nhẹn cưỡi ngựa ngồi ở trên người đối phương, bắt đầu dùng nắm đấm nện, trên mặt mang theo phẫn nộ cùng cừu hận tồn đọng đã lâu.

Kỷ Học Ninh đưa tay định kéo ra, nhưng Kỷ Tiểu Minh tính tình cứng đầu, quyết ngồi ở trên người Tào Hạo.

Kỷ Học Ninh còn muốn tách ra, thì Vương Ngọc Thanh đã chạy tới kéo lấy hắn: "Trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, người lớn chúng ta không nên can thiệp.”

Hắn ngẩn người, lúc này Kỷ Mai Mai bốn tuổi khóc lóc chạy tới ôm đùi Kỷ Học Ninh, Kỷ Học Ninh đau lòng ôm lấy, lau nước mắt cho cô bé.

Rất nhanh, Tào Hạo dù sao tuổi cũng lớn, thân thể cao to hơn, sau khi trúng mấy nắm đấm liền đẩy ngã Kỷ Tiểu Minh, lần nữa xoay người ngồi ở trên người cậu nhóc.

Vương Ngọc Thanh vội vàng đi lên đẩy Tào Hạo sang một bên, đứng ở giữa hai người: "Đừng đánh, trẻ con cãi nhau ầm ĩ là được, sao lại ra tay đánh nhau.”

Kỷ Học Ninh: "......”

Trần Nga ngẩn người, mở miệng quát lớn: "Tào Hạo, sao mày lại đánh Tiểu Minh người ta? Còn giẫm người ta xuống đất, đứa nhỏ này, mỗi ngày đều giống như một tên ác đầu.”

Tào Hạo trừng mắt nhìn Trần Nga: "Mẹ tôi còn chưa nói, bà dựa vào cái gì mà nói tôi.”



Trần Nga tức giận đến khí huyết không thuận, nhưng hai người phụ nữ Tào gia kia không dễ chọc, chọc vào sẽ dính như thuốc dán da chó, bà nói thầm: "Cũng may nó không phải người nhà mình.”

Mà Kỷ Tiểu Minh len lén nhìn thoáng qua thần sắc Kỷ Học Ninh rồi lau nước mắt, dấu chân trên mặt cùng hạt cát bẩn thỉu, nó nói: "Ba, không phải con ra tay trước, là nó mắng con không có mẹ, mắng con là kẻ đáng thương, năm người bọn họ đánh một mình con, cho nên con mới đánh không lại.”

“Năm người bọn họ đánh một mình con, cho nên con mới đánh không lại.” Vương Ngọc Thanh tỉ mỉ thưởng thức câu nói này, cô đoán Kỷ Học Ninh khẳng định cảm thấy mình là một người đàn ông trưởng thành, không tiện ra mặt giải quyết chuyện trẻ con cãi nhau ầm ĩ, nhưng lại ngầm dạy trẻ con không chủ động đánh người, chỉ khi người khác đánh mình, thì mình nhất định phải đánh lại.

Qủa nhiên người đàn ông này không phải kẻ chịu uất ức.

Đáng tiếc là trong nhà nghèo, bọn nhỏ không có đồ ăn ngon, thân thể dinh dưỡng không đủ.

Tào Hạo ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý hừ: "Mày vốn không có mẹ, mày chính là kẻ đáng thương, lêu lêu." Nói xong, còn lè lưỡi làm mặt quỷ.

Kỷ Tiểu Minh vừa tức vừa nghẹn khuất, lúc này Vương Ngọc Thanh đột nhiên đứng ở trước mặt nó, rồi nói với Tào Hạo: "Ai nói thằng bé không có mẹ, sau này tôi chính là mẹ của nó, mà về sau nó cũng không phải đứa trẻ đáng thương.”

Dù sao tương lai sẽ sống chung với người một nhà này, cũng không phải nói lấy lòng, chính là làm người một nhà thì bao che khuyết điểm là điều cơ bản nhất, nếu bọn nhỏ đối tốt với cô, cô tự nhiên cũng sẽ hồi báo.

Hơn nữa, Tào Hạo này nhiều lần đi tới Vương gia còn nhổ nước miếng vào nguyên chủ, xem cô như ngựa cưỡi, còn mắng cô là kẻ ngốc.