Chương 3

Mà Vương Ngọc Yến sau khi gả cho Kỷ Học Ninh đã trải qua một hai năm thoải mái, không lo ăn không lo uống không cần làm việc, còn bảo nguyên chủ đi làm bảo mẫu hầu hạ cô ta, mỗi ngày mang đồng hồ đeo tay, đi đốt tiền khắp nơi.

Cô ta không phải người tốt cũng không phải người thông minh gì, đối với ba đứa trẻ, cô ta chính xác là “mẹ kế” xấu xa.

Không chỉ đối xử với bà nội không tốt, mà còn nói bà bị mù nhưng sống lâu.

Kỷ Học Ninh mở một nhà máy bận rộn không biết việc này, bà nội là người thành thật nghĩ đến gia đình và mọi chuyện, bọn nhỏ cũng đều bị uy hϊếp không dám nói.

Thẳng đến khi Vương Ngọc Yến nhịn không được tịch mịch mà len lén lên giường nɠɵạı ŧìиɧ với một người anh em của Kỷ Học Ninh, lại bị một cô gái vạch trần, Kỷ Học Ninh mới biết được việc này, cô ta bị đuổi ra ngoài, sau đó bởi vì không thể sinh con mà gả cho một ông lão.

Diện mạo của Kỷ Học Ninh đối với Vương Ngọc Thanh rất mơ hồ, nguyên chủ khả năng ngoại trừ làm bảo mẫu cho Vương Ngọc Yến, có tiếp xúc vài lần với Kỷ Học Ninh, còn lại cơ bản chưa từng gặp mặt, cho nên có rất ký ức về đối phương.

Chỉ biết Kỷ Học Ninh có nhân phẩm tốt, bộ dạng cũng đẹp, đẹp như những nam diễn viên trong "Bát Đại Mẫu Diễn".

Hắn không chỉ là một quân nhân xuất ngũ, mà còn thông minh, có khả năng, có đầu óc, sau đó từ một hộ gia đình trị giá 10 nghìn tệ vào thập niên 80 trở thành một tỷ phú trong thời đại mới.

Vương Ngọc Thanh đột nhiên cảm thấy cái tên này rất quen thuộc? Cẩn thận nghĩ lại, mẹ nó không phải là tổng giám đốc công ty mình sao? Cũng không biết tiền bồi thường đột tử của mình hắn có cho hay không?



Cô đã trải qua một lần nhân sinh mệt nhọc, lần này không muốn mệt mỏi như vậy nữa, chỉ muốn làm một con cá ướp muối, ôm đùi đại lão, đây cũng không phải là điều gì đáng xấu hổ mà là một lựa chọn sáng suốt.

Vốn còn muốn lên kế hoạch ôm đùi đi lêи đỉиɦ cao cuộc sống, kết quả thân thể vô cùng mệt mỏi, trực tiếp ngủ một giấc thẳng đến sáng hôm sau, mãi đến khi bị một giọng nói cay nghiệt đánh thức: "Ngốc nhị chết tiệt, chưa chết thì mau đứng lên làm điểm tâm, chị cả của mày đã trở lại, mau đi chiên trứng ốp la cho nó.”

Vương Ngọc Thanh phiền não mở mắt ra, từ trên giường cứng rắn ngồi dậy, cả người mỏi eo đau lưng, cô đánh giá sơ lược gian phòng, gạch xanh, ngói trắng, tường bùn lớn.

Gian phòng rất chật hẹp, một cái giường trải ván cùng một cái tủ gỗ tróc sơn thiếu chân, hơn nữa còn có một cái băng ghế.

Nơi còn lại chất đầy các loại tạp vật cũ, góc tường còn có một đống củi lớn, mấy con chuột giữa ban ngày chạy tới chạy lui ở bên trong, đắc ý không chịu được.

Có thể nhìn ra phòng ở không tệ, tuy rằng phòng là nhà kho, thảm một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là phòng đơn.

Cô đứng trước gương nứt trên ngăn tủ, thân thể gầy gò, sắc mặt vàng vọt, giữa hai lông mày đều là mệt mỏi, ánh mắt không có một chút ánh sáng.

Lại mặc một thân quần áo lao động nam được vá lỗi, giật gấu vá vai, buộc một bím tóc to màu đen, đánh giá chính là bình thường không có gì lạ.

Cô mở tủ quần áo ra, quần áo ít đến đáng thương, rách đến đáng thương, còn lại gần như không có đồ dùng sinh hoạt gì.