Chương 14

Lâm Tuyết Mai tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bà ta tiến lên túm lấy Vương Ngọc Thanh: "Mày không có đầu óc sao? Gả cho hắn thì làm được cái gì? Nông thôn, bần nông, trong nhà nghèo không gỡ nổi nồi, mày gả sang đó thì chỉ có chịu khổ.”

“Còn có thể khổ hơn ở nhà sao?"

Vương Ngọc Thanh cười hỏi ngược lại.

Lâm Tuyết Mai hiển nhiên ngẩn người, sau đó mới nói: "Trong nhà hắn có bà lão bị mù, còn có ba đứa nhỏ, mày muốn sang đó làm bảo mẫu sao?”

“Chẳng phải ở nhà cũng làm bảo mẫu, đến nhà hắn hầu hạ bốn người thì vẫn còn tốt hơn ở đây hầu hạ cho sáu người.”

Vương Ngọc Thanh vẫn tươi cười như cũ.

Lâm Tuyết Mai bị oán có chút á khẩu không trả lời được.

Vương Ngọc Yến bên cạnh liền thở phì phò nói: "Mẹ, chị ta muốn gả thì cứ để chị ta gả đi, đến lúc đó đừng đến trước cửa nhà chúng ta xin cơm.”



Vương Ngọc Lan thông minh hơn em gái mình rất nhiều, cô ta mở miệng khuyên nhủ: “Ngốc nhị, nơi này tốt xấu gì cũng là nhà của em, ba mẹ là người sinh ra và nuôi lớn em, cho dù em ở nhà làm bảo mẫu thì cũng là báo đáp ơn dưỡng dục, chứ tại sao lại nghĩ gả ra ngoài làm bảo mẫu cho người khác, lòng người không thể máu lạnh như vậy.”

Nội tâm Vương Ngọc Thanh khinh bỉ, cô buồn cười nhìn Vương Ngọc Lan: "Chị không máu lạnh, chị máu nóng, nhà chồng chị có tiền có thế, vậy phiền toái chị giới thiệu cho tôi một nhà chồng có điều kiện sinh hoạt tốt được không?"

Vương Ngọc Lan lại lộ vẻ ghét bỏ: "Em đang nói gì vậy, em thế này mà còn muốn gả cho nhà chồng có điều kiện tốt?” Cô ta nhìn không nổi nguyên chủ, rõ ràng rất khinh thường đứa em gái này.

Vương Ngọc Thanh cũng lập tức đáp lại: “Chị nói tôi không xứng gả cho một nhà chồng có điều kiện tốt, vậy chị cũng nên tìm nhà chồng có tâm địa tốt một chút, dù sao tôi cũng là em gái chị, chẳng lẽ chị nghĩ tôi cả đời này không nên gả ra ngoài mà chỉ được ở nhà hầu hạ chị ở cữ, giúp chị chăm sóc đứa bé sao? Cũng được, nhà chị cả giàu như vậy, tôi không gả mà sống chung với chị, chị nuôi tôi.”

Trong lòng Vương Ngọc Lan hoảng hốt, nhưng mặt không lộ vẻ: "Để mẹ nói đi, mẹ đồng ý cho em gả, thì chúng ta có thể nói gì đây, nói nhiều thì em còn không biết cảm kích.”

Cô ta lại cao cao tại thượng nói: "Hiện tại tiêu chuẩn mọi người tìm đối tượng đều là một quân hai cán bộ ba công nhân, đến chết cũng không gả cho người chịu khổ, rốt cuộc là không đi học, trình độ nhận thức thấp, không có tầm mắt, liền khẩn cấp muốn tìm một người đàn ông để gả đi, cả đời cứ như vậy.”

Vương Ngọc Thanh cảm thấy lời này của đối phương có đạo lý, thuộc về nhân gian thanh tỉnh, thế nhưng cô ta không biết nhân phẩm nhà trai cùng nhân phẩm người nhà trai cũng rất quan trọng, hơn nữa, cô lựa chọn Kỷ Học Ninh cũng không lo chịu khổ.

Vương Ngọc Thanh chép miệng hâm mộ: "Chậc chậc, chị nói đúng, người có văn hóa cao như chị gả cho một người chồng làm thợ chiếu phim, ông xã yêu thương, cha mẹ chồng hầu hạ, cũng ở chung hòa hợp với chị em dâu, còn tôi, quả thật không đi học, tầm mắt thấp chỉ có thể gả cho một người nông thôn.”