Cả ngày không có việc gì làm, Phương Nịnh một mình ra ngoài đi dạo, làm quen với môi trường, chuẩn bị trước cho… ly hôn.
Ngắm nhìn trời xanh, thành phố sạch đẹp.
Sau này khi ly hôn với anh trai nữ chính, cô cầm một đống tiền, tìm một hai anh đẹp trai làm thư ký và quản gia cùng cô đi mua sắm, sống phóng túng ở chốn này.
Nghĩ tới đây, Phương Nịnh cảm thấy cuộc sống rất hứa hẹn. Ngay cả việc xuyên thành một nữ phụ độc ác cũng không còn quá khó chịu nữa.
Đến trưa thì đói bụng.
Phương Nịnh tìm thấy một quán lẩu, định đi vào ăn một bữa thịnh soạn. Không ngờ lại gặp được Quý Hướng Thần.
Cậu ta ngồi trong góc quán. Bên cạnh là một người đàn ông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, hắn ta nổi gân cổ đỏ bừng, đang tức giận mắng Quý Hướng Thần. Sắc mặt cậu Quý đen thui, bị mắng quá nhiều nên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương một lúc.
Phương Nịnh lặng yên đi về phía hai người, cũng tận lực thu tất cả câu từ khó chịu vào tai.
“Rốt cuộc cậu muốn gì? Mỗi ngày ngoại trừ gây rắc rối cho tôi, cậu còn làm được gì?”
“Cậu ỷ vào trong nhà có mớ tiền bẩn, mỗi ngày gây phiền phức, cậu còn làm được gì nữa?”
“Quý Hướng Thần, hôm nay dù có thế nào cậu cũng phải đi xin lỗi...”
“Cậu không thể kiềm chế tính nóng nảy của mình lại được sao…”
Lông mày Phương Nịnh khẽ nhúc nhích, mí mắt giật giật, gõ gõ hệ thống.
[Thống Tử, nhân vật đang mắng Quý Hướng Thần là ai vậy?]
Hệ thống: [Chu Lực, quản lý của Quý Hướng Thần, người đàn ông này nhỏ mọn, coi thường Quý Hướng Thần chỉ là một cậu ấm cáu kỉnh, nhưng anh ta vì tiền nên trở thành quản lý của Quý Hướng Thần.]
[Tuy nhiên, Quý Hướng Thần từ nhỏ đã thiếu thốn tình thân, vẫn ngu ngốc coi anh ta là người quan trọng, cho nên dẫn đến chuyện anh ta không kiêng sợ gì.]
[Ngoài việc không hài lòng với Quý Hướng Thần, Chu Lực còn kiểm soát cuộc sống của Quý Hướng Thần, quay video Quý Hướng Thần nổi cáu, rồi bán cho paparazzi để kiếm tiền.]
“...”
Phương Nịnh: Được lắm, thứ ác độc này cũng chẳng khác nào chị em tốt mua bảo hiểm cho nguyên thân.
Cả nhà nữ chính không hòa hợp, Quý Hướng Thần không có được tình cảm ấm áp, nên đương nhiên sẽ càng tin tưởng người quản lý ngày đêm bên cạnh này. Người tin tưởng bao năm lại phản bội, đau khổ, suy sụp, cuối cùng là sự trưởng thành quan trọng, rất phù hợp với diễn biến cốt truyện.
Tuy rằng Phương Nịnh chỉ tiếp xúc một hai lần với Quý Hướng Thần, nhưng cô lại có thể cảm giác được cậu ta là người đàng hoàng, có thể hòa hợp.
Phương Nịnh hơi chuyển mắt, nhấc chân, chậm rãi đi về phía đó.
Hệ thống: [Ký chủ muốn làm gì? Cô muốn giúp Quý Hướng Thần à? Đây là hướng đi của cốt truyện, cô không cần phải qua đó giúp.]
Phương Nịnh: [Ta không giúp Quý Hướng Thần, chỉ là trong lòng luôn tồn tại chính nghĩa, không chịu nổi mấy kẻ hèn hạ, muốn xé mặt nạ của chúng ra thôi.]
[Còn nữa, ta là nữ phụ độc ác, còn Chu Lực là nam phụ độc ác, ngươi không muốn nhìn võ đài này à, cực kỳ kí©h thí©ɧ đấy? Không lẽ ngươi không muốn xem? Ngươi nhịn được hả?]
Hệ thống nghĩ tới cảnh tượng náo nhiệt kia: [Nói những lời này, chẳng lẽ bảo tôi là hệ thống thích xem náo nhiệt sao? Tôi có sứ mệnh riêng của mình, được chứ! Nếu lát nữa đánh không lại, tôi sẽ hỗ trợ cô từ bên ngoài!]
Hehe, võ đài của nam nữ phụ độc ác, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thú vị! Ăn dưa xem kịch! Còn gì sướиɠ bằng!
Phương Nịnh: [...] Sứ mệnh của ngươi thật rẻ tiền.
Phương Nịnh đi tới trước mặt hai người, dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hướng Thần, em cũng tới đây à? Ồ, ăn lẩu luôn, không ngại tăng thêm một người nhỉ?”
Đột nhiên xuất hiện người lạ, quản lý Chu Lực ngậm miệng, chuyển sự chú ý sang Phương Nịnh. Nhìn Phương Nịnh còn rất trẻ, hắn ta tưởng là Quý Hướng Thần đang lén lút trêu chọc cô gái sau lưng mình: “Cô ấy là ai?”