Bây giờ tiền của cô ta là tiền của cô ta, tiền của nguyên thân cũng là tiền của cô ta, vậy thì, Diệp Mộc Mộc đeo bám nguyên thân, chẳng phải là vì theo đuổi tiền của cô ấy sao?
Nghĩ tới đây, Phương Nịnh cảm thấy khó chịu.
Muốn mạng của cô cũng coi như xong đi, vậy mà dám có ý đồ với tiền của cô.
Chết tiệt!
Phương Nịnh cong môi nhìn móng tay xinh đẹp trên ngón tay mình, một người đóng hai vai, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, nhưng giọng điệu lại rất nhiệt tình: “Được, khi nào, ba ngày sau à, có thể đó…”
Sau khi cúp điện thoại, Phương Nịnh chậm rãi lộ ra nụ cười xinh đẹp.
Hệ thống: [Ký chủ, cô muốn làm gì?]
[Đi vả mặt nữ phụ độc ác. Cô ta mua bảo hiểm cho tôi rồi, còn giữ cô ta làm bảo bối à?]
Hệ thống: [???] Có chuyện gì sao? Cô ấy là nữ phụ độc ác, cô cũng là nữ phụ độc ác, vả mặt nữ phụ độc ác? Ôi, có gì hay ho đâu...
[Đừng đánh, đừng đánh nhau, các người đừng đánh nhau...]
Cuộc chiến giữa hai nữ phụ độc ác, có phần thú vị...
Nghe vậy, Phương Nịnh: [Thống Thống, ngươi lạ lắm đó...]
*
Phương Nịnh trang điểm nhẹ, mặc một bộ quần áo bình thường, đơn giản nhưng không hề xuề xòa, khoe ra vóc dáng cao gầy.
Quý Hướng Thần với đôi mắt gấu trúc xuống lầu ăn sáng, quanh thân tỏa ra khí tức đừng có lại gần, cậu ta đang ăn một que bột chiên, còn có đồ chiên trên tay.
Tương phản với việc ăn cỏ tối qua.
Sau khi xác lập tính cách chị dâu, theo tình huống hiện tại, Phương Nịnh duyên dáng ngồi xuống, nhẹ giọng: “Hướng Thần dậy sớm thế, tối qua ngủ ngon không?”
Mắt Quý Hướng Thần mang theo một quầng thâm đen: “...” Không, chắc chắn cô ta có bệnh, hết chuyện để hỏi à?
Đêm qua cậu ta đã rơi vào vòng luẩn quẩn “Đến chó cũng không ăn”, không thể thoát ra được, có thể ngủ ngon sao?
Trách ai!
Quý Hướng Thần cắn một miếng bột chiên, liếc nhìn Phương Nịnh.
Phương Nịnh cảm thấy khó hiểu. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với em chồng mình.
Sáng sớm, Phương Nịnh rất đói, cô thường ăn sáng nhẹ, nhưng đồ ăn trên bàn đều rất nặng bụng, cô nói với quản gia: “Chú Lý, bữa sáng tôi không ăn như vậy, phiền mang cho tôi một ly sữa và vài lát bánh mì.”
Quý Hướng Thần nhìn ly sữa cùng một miếng bánh mì trong tay Phương Nịnh, cong môi cắn một miếng bột chiên, giọng lạnh lùng nói: “Mấy thứ này, đến chó cũng không ăn.”
Nói xong, Quý Hướng Thần cảm thấy dễ chịu, như xả được cơn giận, bây giờ đến lượt cô ta nên bực đi.
Tuy nhiên, hy vọng của Quý Hướng Thần đã tan vỡ.
Phương Nịnh không như Quý Hướng Thần chờ mong, cô chỉ nghĩ rằng em chồng cuối cùng cũng chủ động mở miệng. Cô cảm thấy đánh rắn phải đánh vào đầu, cho nên phải làm một chút quan tâm người thân, thiết lập nhân vật chị dâu tốt: “Hướng Thần, thật ra, bữa sáng đừng ăn đồ quá nặng bụng, dễ dẫn đến cao huyết áp.”
“Đây, uống chút sữa và bánh mì đi, thanh đạm tốt cho sức khỏe.”
Quý Hướng Thần: “...”
Thức ăn trên tay lại không ngon nữa rồi.
Lại một mũi tên khác cắm vào ngực Quý Hướng Thần, cậu ta kiềm chế nụ cười.
Hiệp này Quý Hướng Thần bại.
Cô ta không có điểm yếu!
Phương Nịnh nhận thấy biểu hiện của Quý Hướng Thần có gì đó không ổn, dường như có chút bất mãn với cô. Ủa, chuyện gì vậy? Cô nói gì sai à? Rõ ràng là không.
Phương Nịnh: [Thống Thống, ngươi nhìn xem em chồng ta sao thế? Ta tốt bụng nhắc nhở, sao cậu ta còn lườm ta? Em chồng này lạ lắm.]
Hệ thống: [Tôi có cảm giác, em chồng cô có vấn đề, cực kỳ bất thường.]
Phương Nịnh suy nghĩ hồi lâu, rất thần bí nói: [Có lẽ ta biết nguyên nhân...]
Hệ thống giống như một đứa bé tò mò: [Gì, gì, nói nhanh đi.]
Phương Nịnh: [ Chồng của bà dì* cậu ta tới rồi!]
*Bà dì: Kỳ kinh nguyệt
Hệ thống […]
Quý Hướng Thần nghe được những lời cuối của Phương Nịnh: “...”