Chương 6: Đến chó cũng không ăn

Có phải do chiều nay cậu ta và tên siêu sao ngu xuẩn đó đánh nhau, nên đυ.ng hỏng não rồi, bắt đầu nghe thấy ảo giác.

“Hướng Thần, xin lỗi, là lỗi của chị. Quản gia nói hôm nay em quay phim xong, chị sai bọn họ làm cho em một ít đồ ăn ngon bồi bổ, chúc mừng em đóng máy, xin lỗi, chị không nghĩ em đang giảm cân, muốn trách thì trách chị, không phải lỗi của quản gia, em đừng trách họ. Xin lỗi, đều là lỗi của chị dâu.” Nói xong, Phương Nịnh cụp mi xuống, vẻ mặt ủy khuất, hai mắt chớp chớp, đặc biệt vô tội.

Quý Hướng Thần nghe được những lời quan tâm này, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, không biểu tình cầm dao nĩa: “Làm cũng làm rồi, cứ như vậy đi, ăn thôi.”

Chẳng phải chỉ là quay xong phim, có gì tốt để chúc mừng?

Tuy trong lòng đang phàn nàn nhưng nét mặt lại vô thức dịu đi.

Quản gia trợn tròn mắt nhìn cảnh này, hóa ra kỹ năng diễn xuất của phu nhân lại tốt như vậy? Há miệng liền tuôn trào? Không cần lập bản nháp.

Hai người ngồi xuống, bắt đầu ăn.

Đương nhiên, Phương Nịnh ăn tôm hùm đắt tiền của mình, còn Quý Hướng Thần ăn salad rau củ. So sánh hai người, quả thực khác nhau một trời một vực.

Lúc ăn, trước tiên Phương Nịnh nhét một con tôm hùm lớn vào miệng, sau đó liếc nhìn mấy cọng rau cỏ trong bát của Quý Hướng Thần: “Thơm quá à, con tôm này ngon quá, đáng tiếc em phải giảm cân. Đã vậy thì để chị tiêu diệt con tôm hùm thơm ngon này giúp em nhé.”

Nói xong, Phương Nịnh rất chính xác ném con tôm hùm cay trong tay vào miệng.

“Ừm, quá thơm.”

Quý Hướng Thần: “...”

Nhìn món salad xanh mơn mởn trong tay, Quý Hướng Thần đột nhiên cảm thấy đồ ăn không còn ngon nữa.

Không, người phụ nữ này quá độc, ở trước mặt người giảm cân đi ăn tôm hùm.

Cô ấy có hiểu cảm giác ranh giới là gì không?

Vừa ăn, Phương Nịnh vừa nhìn mấy ngọn cỏ trong bát Quý Hướng Thần, nói trong lòng:

[Cậu ta tuổi Trâu à? Ăn toàn là cỏ, hahahaha, buồn cười quá.]

[Không, không, không, cậu ta là anh em với dê mới đúng.]

[Rau xanh mơn mởn, đến chó cũng không ăn.]

Quý Hướng Thần vừa mới dùng nĩa đưa salad rau củ vào miệng: “???” Chợt ngừng động tác tay, ngước mắt lên.

Phương Nịnh ngồi thẳng lưng, đắm chìm trong việc bẻ con tôm hùm lớn, có lẽ là vì rất cay, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng, khóe miệng hơi nhếch lên, như thể đang nghĩ đến điều gì vui vẻ.

Mọi thứ dường như rất bình thường.

Nhưng vừa rồi cậu ta thật sự nghe được giọng của Phương Nịnh...

Chẳng lẽ cậu ta bị tổn thương não thật rồi?

Phương Nịnh thấy vẻ mặt cậu ta có chút kỳ quái, giọng điệu rất quan tâm hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Không có gì.” Quý Hướng Thần không biểu tình lắc đầu, đợi lát nữa gọi bác sĩ gia đình sang xem đầu mới được.

Sau đó ngày mai đi tìm tên siêu sao ngu xuẩn kia đòi tiền bồi thường!

*

Ăn xong, Phương Nịnh trở về phòng mình.

Quý Hướng Thần gọi quản gia: “Chú Lý, giúp tôi gọi Bác sĩ Chu tới.”

Quản gia Lý đã nhìn Quý Hướng Thần lớn lên, cho nên khi nghe những lời này, ông ấy rất quan tâm nói: “Cậu hai, cậu bị sao à? Cậu khó chịu hay bị thương ở đâu?”

Quý Hướng Thần hời hợt: “Tôi nghĩ não tôi có thể hỏng rồi.”

Quản gia Lý: “...”

Xem ra não hỏng thật rồi, làm sao người không bị gì lại có thể nói mình bị hư não?

Bác sĩ gia đình đang ở nhà cũ, chăm sóc bà cụ Quý, Quản gia Lý sợ hãi đến mức gọi ông ấy đến ngay. Bởi vì Quản gia Lý nói với giọng cực kỳ nghiêm túc nên bác sĩ gia đình nhanh chóng chạy tới. Tuy nhiên, sau khi kiểm tra trái phải, ông ấy đã đưa ra kết luận: não của cậu chủ không có vấn đề gì.

“Đầu tôi ổn thật không?”

Quý Hướng Thần không tin, trầm ngâm một lát nói: “Không có bệnh gì, đột nhiên có thể nghe được tiếng lòng của người khác.”

Bác sĩ gia đình nhìn Quý Hướng Thần: “Tiếng lòng?”