Chương 39: Tình địch Hạ Khanh

“Chào cô Hạ.”

Phương Nịnh tự hỏi làm sao cô ấy lại biết mình, với lại không biết có phải cô bị hoa mắt hay không, nhưng cứ cảm thấy ánh mắt của đối phương không ngừng đảo tới đảo lui trên người mình, ánh mắt đó đặc biệt kỳ quái, ẩn chứa sự khinh thường, chán ghét, thậm chí là căm ghét.

Giác quan thứ sáu của Phương Nịnh nói cho cô biết, mỹ nhân này có vấn đề với mình. Không, không chỉ là có vấn đề, mà là ghét cô.

Phương Nịnh nghi ngờ càng thêm ngơ ngác, nhớ lại khoảng thời gian này liệu mình đã đắc tội với ai.

Cô mới đến được vài ngày! Với lại sẽ không gây chuyện với mỹ nữ, làm sao lại đắc tội với người ta. Vậy thì chỉ có một khả năng, người này là người nguyên thân đắc tội.

Cô đã quên gần sạch cốt truyện của tiểu thuyết.

Thật không tốt khi quên đi cốt truyện, nếu kẻ thù đến trước mặt cũng chẳng hay biết gì, haizz.

Phương Nịnh liền nhớ tới mình có một tình báo trí tuệ: [Thống Tử, Thống Tử, người đầy ác ý với ta này là ai vậy?]

Hệ thống lần này mang theo giọng điệu nhiều chuyện: [Ký chủ!! Tới rồi, tới rồi! Cô ấy là Hạ Khanh, là nữ phụ trong sách, là bạn của Quý Hướng Ý, đồng thời thích anh trai của nữ chính, ngưỡng mộ anh ta, phải lòng anh ta!]

[Là tình địch của cô! Ký chủ thấy sao! Lần này có định gây chiến với tình địch của mình không?]

Phương Nịnh: [Không, không muốn, cảm ơn!]

Sau khi được hệ thống nhắc nhở, Phương Nịnh cũng nhớ lại một số thông tin chung về nhân vật này.

Hạ Khanh, thầm mến anh trai nữ chính, luôn yêu đơn phương một người, cuối cùng mình đầy thương tích.

Hạ Khanh trong sách là một nhân vật như vậy. Cô ấy phải lòng Quý Hướng Niên, đáng tiếc anh ta lại là một người cuồng công việc, cũng không có tình cảm với Hạ Khanh, không hề biết tình cảm của cô ấy, từ đầu đến cuối chỉ xem Hạ Khanh là em gái. Tuy nhiên, mô tả trong sách cực kỳ ái muội, dường như đang phát triển theo hướng truy thê hỏa táng tràng*.

*Truy thê hỏa táng tràng (追妻火葬場): được hiểu là lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo coi thường và ngược nữ chính về sau khi nữ chính từ bỏ, rời đi thì lại theo đuổi lấy lòng nữ chính, anh ta sẽ làm tất cả mọi thứ để cầu xin sự tha thứ khiến nữ chính trở về bên mình.

Tất nhiên đến kết truyện tác giả cũng không giải thích mối quan hệ giữa hai người.

Phương Nịnh cảm thấy rất mệt mỏi.

Ngoài việc quay phim, còn phải đối phó với tình địch! Cô có thể tiến lên giải thích với Hạ Khanh là: Tôi không thích Quý Hướng Niên như cách cô thích, tôi chỉ thích tiền của anh ta thôi!

Chỉ cần sau khi ly hôn có được tiền, đừng nói không thích Quý Hướng Niên, bảo gϊếŧ anh ta cô cũng không phản đối.

Đợi đã, hình như không đúng.

Phương Nịnh tiếp tục tìm kiếm cốt truyện trong đầu mình, cuộc hôn nhân giữa nguyên thân và Quý Hướng Niên chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng, vì vậy không có nhiều người biết về mối quan hệ của bọn họ, dựa theo cốt truyện, lúc này Hạ Khanh còn không biết cô và Quý Hướng Niên đã kết hôn, vậy tại sao bây giờ cô ấy lại có thái độ với mình.

Phương Nịnh không khỏi nhíu mày.

Nhìn thấy Phương Nịnh thờ ơ với mình, ánh mắt chán ghét của Hạ Khanh càng sâu thêm mấy phần, cong môi cười chậm rãi nói: “Nhân tiện, cô Phương này, nghe nói có rất nhiều người tranh đoạt vai diễn của cô, không nghĩ tới cô lấy được, quả là may mắn nhỉ.”

Những lời này có cái gì đó, nghĩ một chút, Phương Nịnh lập tức hiểu, hóa ra không phải nguyên nhân là tình cảm, mà là vì tranh đoạt tài nguyên. Cô ấy đang bêu xấu cô đi cửa sau!

Cô luôn sống theo tín ngưỡng: người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ xé xác người ra.

Đã phạm tới cửa rồi, không xé không phải phép.

Phương Nịnh nở một nụ cười xinh đẹp: “Đúng vậy, tôi rất may mắn khi nhận được vai diễn này. Quả thực cô không đủ may mắn, giành không được nhỉ?! Cô Hạ à, vận khí của cô kém quá.”

“...”

Vẻ mặt Hạ Khanh hơi mất tự nhiên. Cô ta không ngờ Phương Nịnh lại nói thẳng như vậy, là loại mặt dày thế kia.

Chỉ là một diễn viên tuyến 18. Trong giới này có rất nhiều người như Phương Nịnh, có được vai diễn bằng những thủ đoạn không đứng đắn.