Chương 38: Đệ đệ Hướng Thần, gọi một tiếng tỷ tỷ xem nào

Phương Nịnh vừa ngồi xuống, Đạo diễn Vương và Phó đạo diễn cũng đi tới.

Có lẽ những chỗ khác không thể chen vào nên Đạo diễn Vương tới sau không có chỗ ngồi, phải qua bên này: “Phương Nịnh, Quý Hướng Thần, chúng tôi ngồi chung được chứ.”

Cũng vào lúc này, diễn viên gạo cội đóng cùng Phương Nịnh cũng xuất hiện ở đây: “Mọi người, xung quanh đều chật kín, cho tôi ngồi cùng được không.”

Chỉ trong chốc lát, chỗ đồ nướng lẻ loi mình Quý Hướng Thần đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Phương Nịnh vốn không quen yên tĩnh. Khi đạo diễn và những người khác qua đây, cô liền loay hoay với món thịt nướng trên bàn, luôn miệng:

“Ui, Đạo diễn Vương, cho anh cái cánh gà này, ngon lắm đó.”

“Anh Vu, thịt ba chỉ nướng này không tệ.”

“Ui, ngon thật.”

“Quý Hướng Thần, ăn một cái đi, cánh gà nướng rất ngon.” Phương Nịnh vừa dùng kẹp gắp cánh gà nướng lớn cho Quý Hướng Thần, vừa đè giọng thì thầm: “Cái này to nhất, cho cậu.”

Trong mắt Phương Nịnh, Quý Hướng Thần là người nhà mình, cậu ta còn cho cô đồ ăn, cho nên cô tự động quy kết em chồng này thành người thân của mình, vì thế đương nhiên phải chăm sóc.

Quý Hướng Thần ngẩng đầu, nghe được kiểu nói tựa như được người thân coi trọng, ngây ngẩn cả người, không biết nên phản ứng thế nào.

Phương Nịnh cho là cậu ta không thích ăn: “Ơ, cậu không thích ăn cái này à?”

Quý Hướng Thần lắc đầu, đưa bát ra: “Không, thích chứ.”

Nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, Đạo diễn Vương nói đùa: “Ha ha ha, để hai người đóng vai tỷ đệ là đúng đắn. Hãy xem Quý Hướng Thần bây giờ có giống đệ đệ ngu ngơ đáng thương của Phương Nịnh không.”

Phó đạo diễn cắn một miếng đồ ăn, gật đầu: “Đúng đó, nhìn rất giống.”

Phương Nịnh trêu chọc: “Vậy thì, đệ đệ Hướng Thần, gọi một tiếng tỷ tỷ xem nào.”

[Mặc dù coi người lớn tuổi hơn mình là em trai có chút bất lợi, nhưng đẹp trai như Quý Hướng Thần, thì không sao! Mình rất sẵn lòng!]

Quý Hướng Thần ngừng tay, cậu ta không muốn! Rõ ràng là cô ấy nhỏ tuổi hơn tôi!

Tỷ tỷ sao? cậu ta thực sự thiếu một người chị như Phương Nịnh, người có thể giúp đỡ khi cậu ta bị bắt nạt, có thể chửi bới, không nói một lời đã phản bác giúp em mình.

Quý Hướng Ý sinh ra sớm hơn cậu ta mấy phút, coi như là chị gái. Nhưng Quý Hướng Ý lạnh băng băng, người chị không bao giờ quên đá cậu em mình khi cảm thấy khó chịu, không có chị ta cũng được.

Phương Nịnh quả thực phù hợp với hình tượng một người chị gái. Tuy nhiên, Quý Hướng Thần có chút bất đắc dĩ, chị gái quần què gì, rõ ràng cậu lớn hơn Phương Nịnh mấy tháng, nếu gọi chị, rõ ràng cậu bị thua thiệt.

Hơn nữa Phương Nịnh rõ ràng là chị dâu của cậu ta, nếu gọi là chị gái chẳng phải sẽ loạn lên sao?

Quý Hướng Niên là anh trai, cậu ta lại gọi Phương Nịnh là chị gái sao?

Hai người họ kết hôn...

Ôi!! Chẳng phải là anh trai lấy chị gái à...

Sắc mặt Quý Hướng Trần trầm xuống, hôm nay lại là một ngày cậu ta muốn mắng Quý Hướng Niên, nếu không có anh, cậu ta sẽ có thêm một chị gái!

Đợi đã không đúng! Quý Hướng Thần lập tức phản ứng lại, trọng điểm là đây sao? Trọng điểm là Phương Nịnh nhỏ tuổi hơn cậu ta!

Quý Hướng Thần đột nhiên muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại, gần đây cậu ta cứ bị thế nào ấy.

*

Ngày hôm sau, đạo diễn thông báo với đoàn phim có một nữ diễn viên tham gia vào tổ.

Phương Nịnh vừa hóa trang xong, bước ra khỏi phòng thay đồ, lập tức nhìn thấy nữ diễn viên kia bước xuống xe, theo sau còn có mấy người phụ tá.

Đó là một mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp. Tên là Hạ Khanh. Cô ấy mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, đeo kính râm, khuôn mặt nhỏ nhắn sắc sảo, nước da trắng ngần, là một đại mỹ nữ!

Cô ấy bước xuống xe, lễ phép bắt tay đạo diễn, rồi gửi từng món quà nhỏ cho đoàn làm phim.

Không bao lâu, Hạ Khanh đã đến trước mặt Phương Nịnh, cô ấy tháo chiếc kính râm vẫn đang đeo xuống, đưa tay ra: “Phương Nịnh, xin chào, tôi là Hạ Khanh.”