Chương 37: Quý Hướng Thần, Phương Nịnh, bọn họ...

Áp lực của Quý Hướng Niên và Quý Hướng Ý khiến cậu ta không thể có được nguồn lực tốt, chỉ có thể đảm nhận những vai nhỏ trong hai năm qua, hiện tại cậu ta đã từ một diễn viên vô danh trở thành diễn viên vai ba, vai bốn.

Bây giờ cậu ta có thể đóng vai nam thứ ba trong “Vương Triều Đại Thần” cũng là nhờ trước kia từng đóng một vai nhỏ trong một bộ phim do Đạo diễn Vương chỉ đạo.

Đạo diễn Vương thấy kỹ năng diễn xuất của cậu ta không tệ, lại chịu khó, nên mới mách nước có vai trống, muốn cậu ta thử vai. Vì vậy, cậu ta mới có được vị trí này.

Quý Hướng Thần vốn có mâu thuẫn với Chu Lục, bây giờ hắn lại buộc tội cậu ta có được vai diễn bằng những thủ đoạn ngầm, khiến lòng người tức giận, rất ít ai có thể chịu đựng được.

Phương Nịnh đánh giá cậu ta là kiểu không biết vả mặt, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta vĩnh viễn không thể làm được.

Quý Hướng Thần dừng một chút, quay trở lại từ trong suy nghĩ, sắc mặt lập tức tối sầm: “Tôi cướp vai của anh, khi nào, nếu có thì đưa bằng chứng ra đây, bản thân không có năng lực, lại đến vu khống người khác trộm cắp, thật ghê tởm... Không có chứng cứ à? Lần này tôi không so đo, nhưng lần sau nghe thấy anh phỉ báng hay tung tin đồn nhảm, tôi sẽ lập tức bảo luật sư kiện anh.”

Câu cuối cùng, Quý Hướng Thần cường điệu liếc nhìn Chu Lục, trong mắt mang theo cảnh cáo lạnh lùng.

Quý Hướng Thần và Quý Hướng Ý chui từ một bụng mẹ ra, sao có thể không có gen hung ác?

Sở dĩ trước đó bị mắng mà không nói lại, có thể là do gen ác trong đáy lòng còn chưa được kích hoạt. Nhưng hôm nay Quý Hướng Thần không muốn làm bánh bao mềm nữa.

Đối mặt với Quý Hướng Thần như vậy, Chu Lục cứng đờ, nắm chặt nắm tay, muốn phản bác, lại không biết phải nói gì.

Quả thực, loại cảm giác chiếm đoạt tài nguyên này làm sao có thể để lại bằng chứng? Chả nhẽ đạo diễn lại nói với hắn, vai của hắn bị người khác cướp rồi.

Nhìn Quý Hướng Thần chậm rãi rời đi, Chu Lục càng nắm chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh. Chẳng qua trong chốc lát, vẻ không cam lòng trong mắt Chu Lục biến mất.

Hắn đưa ánh mắt về hướng Quý Hướng Thần đi tới, trong lúc nhất thời, tựa như nghĩ đến điều gì, mí mắt khẽ động, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Quý Hướng Thần, Phương Nịnh, bọn họ...

*

Buổi tối, Phương Nịnh ăn xong đồ ăn Quý Hướng Thần cho cô, ở trong phòng học lời thoại. Nhưng trợ lý đạo diễn lại tới, nói có một buổi liên hoan khuya, đạo diễn mời mọi người, cũng là một cách hay để các diễn viên làm quen với nhau, thuận tiện cho việc quay phim sau này.

Có bữa tối miễn phí, Phương Nịnh lập tức ném kịch bản sang một bên, nhanh chóng thay đồ bước ra ngoài.

Buổi liên hoan được tổ chức tại điểm nướng lộ thiên ở sân sau của khách sạn. Nơi này đặc biệt được dành riêng để khách tổ chức các hoạt động.

Khi Phương Nịnh đến, đã có rất nhiều người, nơi này gần như chật kín. Ngoài ra còn có nhân viên nướng chuyên dụng hỗ trợ nướng thịt, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ giá nướng.

Phương Nịnh nhìn quanh, phát hiện Quý Hướng Thần đã đến trước, cậu ta ngồi một mình trong góc, chung quanh không có ai, loay hoay nghịch vỉ nướng.

Điều này khiến Phương Nịnh nhớ đến câu nói của những người ban ngày kia, luôn miệng bảo tính tình cậu ta không tốt, đại khái cũng bởi vì như vậy, cho nên không có ai dám tới gần cậu ta.

Trong tiểu thuyết viết, Quý Hướng Thần là một đứa trẻ cô đơn không có ai đi cùng, thích ngụy trang bằng sự thờ ơ của mình.

Nhìn bóng dáng gầy gò cô độc đó, Phương Nịnh cảm thấy rất khó chịu, nên bước tới.

“Quý Hướng Thần.”

Nhìn thấy Phương Nịnh, Quý Hướng Thần có chút kinh ngạc, buông đồ vật trong tay xuống, nhỏ giọng: “Sao chị lại tới đây?”

Phương Nịnh chỉ chỉ xung quanh: “Đông người quá, với lại nhìn thấy cậu ngồi một mình, khá nhàm chán, nên qua đây thôi, cậu đừng bận tâm.”

[Tội nghiệp anh chàng đẹp trai, thật đáng thương.]

Quý Hướng Thần bĩu môi, cậu ta đáng thương chỗ nào, một chút cũng không có. Nhưng Phương Nịnh muốn qua đây, Quý Hướng Thần đương nhiên không phản đối, cậu ta sắp xếp đồ đạc, nhường một chỗ cho cô.