Nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Thực sự trái tim băng giá đã tan chảy vì Phương Nịnh.
Quý Hướng Thần nhớ tới lần trước Quý Hướng Niên gọi em gái về ăn cơm tối. Cô ấy thậm chí còn không nhìn anh trai mình.
Cậu ta luôn cảm thấy trời có thể sập, núi có thể mòn, nhưng trái tim của Quý Hướng Ý sẽ luôn lạnh lẽo, vĩnh viễn không sưởi ấm được.
Tuy nhiên, trong mắt Quý Hướng Thần hiện lên một vẻ khϊếp sợ.
Quý Hướng Ý hôm nay quá khác thường, rất không đúng, sao lại quay về dùng bữa với Phương Nịnh.
Lúc ăn cơm, khuôn mặt với biểu cảm âm độ đó lại còn mỉm cười.
Khối băng tự động tan chảy, thật là một trò đùa kinh khủng.
Quý Hướng Thần nhìn Quý Hướng Ý, cảm thấy vô cùng không ổn. Điều gây sốc nhất là cô ấy thực sự đã nói muốn đưa Phương Nịnh đến phim trường.
Cậu ta muốn giúp Phương Nịnh vì cô đã giúp cậu ta.
Vậy Quý Hướng Ý thì sao?
Trong lòng cậu ta có dự cảm, Quý Hướng Ý có mưu đồ gì đó với Phương Nịnh. Tuy cậu ta và Phương Nịnh không thân, nhưng cô là người giúp cậu ta vạch mặt người khác. Quý Hướng Thần không muốn Phương Nịnh bị cuốn vào chuyện không tốt.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Quý Hướng Ý, trong mắt không có chút tình cảm nào, chậm rãi lên tiếng: “Quý Hướng Ý, cô muốn làm gì? Lúc trước Quý Hướng Niên bảo cô về ăn cơm, cô không thèm để ý, hôm nay lại về tìm Phương Nịnh ăn cùng, còn nói muốn đón người ta đến trường quay. Chính xác là cô muốn làm gì?”
Quý Hướng Ý nghe được những lời tra hỏi này, dừng lại một chút, quay người lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến cậu.”
Thật buồn cười, chuyện xảy ra giữa mình và Phương Nịnh liên quan gì đến Quý Hướng Thần. Cậu ta là gì của Phương Nịnh?
Chẳng qua cô và cậu ta cùng trong bụng mẹ chui ra, cậu ta có tư cách gì chất vấn cô như thế. Cô ghét nhất kiểu tra hỏi như vậy khi người khác nói chuyện với mình. Kể từ khi cô ngồi vào ghế giám đốc, rất ít người dám dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.
Quý Hướng Ý nghĩ đến Phương Nịnh.
Nếu không có Phương Nịnh, hiện tại có lẽ cô còn không biết mình mọc bao nhiêu cái sừng, cặn bã trái một tay phải một tay. Dù thế nào đi nữa, cô cũng nên cảm ơn Phương Nịnh, vì vậy mới nghĩ đến việc giúp đỡ, đưa đón đến trường quay.
Chẳng qua, ánh mắt Quý Hướng Ý rơi lên mặt Quý Hướng Thần lóe lên sự sắc bén.
Cô chỉ muốn giúp đỡ vì muốn cảm ơn Phương Nịnh. Về phần Quý Hướng Thần, chẳng có gì lại ân cần, rất kỳ lạ.
Quý Hướng Ý cười lạnh, trong giọng điệu có chút châm chọc: “Chuyện này có quan hệ gì với cậu? Đừng có chất vấn tôi, còn cậu thì sao? Phương Nịnh và Quý Hướng Niên kết hôn được mấy ngày, cậu lại tiếp cận Phương Nịnh? Cậu có mục đích gì?”
Câu này nghe có vẻ như Quý Hướng Thần có ý đồ gì đó với Phương Nịnh. Có trời mới biết hôm nay cậu ta trở về là vì không muốn liên lụy đến đối phương.
Vì vậy sau khi nghe Quý Hướng Ý nói, Quý Hướng Thần tức giận vặn lại: “Ông đây chỉ muốn cùng ăn cơm, ăn cơm thôi, còn chung một đoàn phim, tiện đường thì đưa đón, còn có cái mọe mục đích gì, đừng có nói bậy bạ!”
Quý Hướng Ý: “Tôi cũng muốn cùng ăn cơm, chở cô ấy đi thì có sao đâu? Cậu lại nói cái quái gì về tôi thế?”
“...”
Hai người đột nhiên yên lặng, toàn bộ bãi đậu xe im ắng đến đáng sợ.
Hai người ngừng nói chuyện, rất ăn ý, lạnh lùng, xoay người, lên xe của mình.
Sau khi lên xe, cả hai ngồi vào vị trí lái. Quý Hướng Thần đặt một tay lên vô lăng, nhìn cách đó không xa: không chắc Quý Hướng Ý muốn làm gì, không được, sau này có lẽ nên chú ý nhiều hơn, tránh để cô ta gây họa cho Phương Nịnh.
Quý Hướng Ý nhíu mày, ánh mắt bất động: Phương Nịnh nhỏ hơn mình mấy tháng, nếu cô ấy không giúp mình, đầu mình giờ đã cắm mấy cái sừng. Không biết Quý Hướng Thần muốn làm gì, nhưng về sau phải chú ý nhiều hơn, tránh cho hắn liên lụy Phương Nịnh.