Chương 28: Cốt truyện sai lệch

Quý Hướng Thần cũng không ăn, bởi vì hôm nay kế hoạch giảm cân của cậu ta vừa mới thất bại một lần, tuyệt đối không thể thất bại thêm lần nữa: “Tôi không ăn.”

Nhìn thái độ của hai người, Phương Nịnh không khỏi oán trách trong lòng:

[Đừng có bảo hai người họ lạnh lùng, là cực kỳ băng giá, không phải hai người không thích đồ ăn, mà là không thích mình mới đúng.]

Thái độ lạnh băng cũng ăn ý như vậy, xứng đáng là chị em song sinh.

Quý Hướng Ý nghe được tiếng lòng của Phương Nịnh, mím môi, cô ấy cảm thấy mình hơi quá lãnh đạm, làm cho Phương Nịnh rơi vào hoài nghi.

Quý Hướng Thần cũng sửng sốt. Cậu ta không ngờ sự từ chối của mình lại khiến Phương Nịnh nghĩ như vậy. Tính cách của cậu ta tương đối lạnh lùng, dù là với gia đình hay với người khác, cũng không muốn thêm quá nhiều nhiệt tình, nhưng đối với Phương Nịnh giúp mình nói móc, cậu ta sẽ không khắc nghiệt quá.

Cả hai đều không muốn Phương Nịnh hụt hẫng.

Vì thế một giây tiếp theo, đồng thời đưa ánh mắt về phía Phương Nịnh, nói: “Không phải không ăn, giờ ăn.”

Nghe Quý Hướng Thần nói, Quý Hướng Ý cau mày, trên mặt hiện lên vẻ không vui, đồng thời nghiêm túc liếc mắt nhìn cậu ta. Làm sao một người hàng ngày sống trong giới giải trí, lại có thể nói những điều giống như cô ấy.

Quý Hướng Thần đã bất mãn với Quý Hướng Ý từ lâu, ghét bỏ ánh mắt của Quý Hướng Ý, tiếp tục nói với Phương Nịnh: “Không phải không muốn ăn, lúc nãy nói nhầm.”

Quý Hướng Ý: “Tôi cũng vậy, vừa rồi nói nhầm, là ăn chứ không phải không ăn.”

Nói xong, còn đưa tay về phía Phương Nịnh.

Nhìn hai bàn tay đồng thời duỗi ra.

Phương Nịnh: “...”

Có chuyện gì xảy ra với hai người vậy?

Phương Nịnh đưa cho mỗi người một miếng bánh cá nhỏ. Một giây sau, Quý Hướng Ý và Quý Hướng Thần tập trung xử lý con cá Phương Nịnh đưa.

Phòng khách lần nữa rơi vào im lặng.

Phương Nịnh: “...”

Có phải kiếp trước hai người nói chuyện đến chết, nên kiếp này mới im lặng như thế.

Phương Nịnh bất lực thở dài. Vì số tiền ít ỏi, cô chỉ có thể cố gắng đóng vai một người chị dâu tốt nên bắt đầu gợi chuyện: “Đúng rồi, Hướng Ý, ngày mai em có về không? Ngày mai chị phải đi cùng đoàn phim quay hình, có lẽ không thể cùng ăn tối.”

[Haizz, Quý Hướng Ý lạnh lùng thật, nhưng là mỹ nữ đó, ai mà không muốn ngồi cùng mỹ nhân dùng bữa, đáng tiếc đáng tiếc.]

Ngón tay thon dài cầm tách trà của Quý Hướng Ý hơi khựng lại, giọng điệu không dao động nhiều: “Ngày mai chị đến phim trường?”

Phương Nịnh gật đầu, thở dài: “Ừ, thật đáng tiếc không thể ăn tối cùng em.”

Quý Hướng Ý cụp mắt, vẻ mặt có chút khó xử, nhưng một giây sau, thản nhiên: “Như vậy đi, ngày mai tôi đưa chị đến trường quay, đến giờ, tôi sẽ kêu tài xế đón chị về, chúng ta cùng ăn cơm.”

Phương Nịnh: “...”

Không phải chứ, nữ chính, chuyện này sai sai rồi? Tại sao kịch bản đưa đón này lại xuất hiện giữa tôi và cô? Rõ ràng là kịch bản của cô và nam chính mà?

Quý Hướng Thần ngẩng đầu nhìn Quý Hướng Ý: “Không cần phiền phức, vừa vặn tôi và chị ấy cùng một đoàn, tôi đưa chị ấy đi, không phiền người bận rộn.”

Phương Nịnh: “...”

Không phải chứ, em trai nữ chính à, vừa rồi còn bảo tôi đừng đến gần? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Phương Nịnh cảm thấy cần phải cẩn thận suy nghĩ, suy xét xem sai ở điểm nào, dẫn tới hướng đi này của cốt truyện.

Quý Hướng Ý và Quý Hướng Thần còn chưa thảo luận xong về vấn đề ai sẽ đưa đón Phương Nịnh thì đã rất muộn nên cả hai đều ném lại một câu: Ngày mai tôi đến đón chị đi trường quay.

Sau đó, mỗi người lấy chìa khóa xe riêng, một trước một sau ra ngoài, đi vào gara.

Quý Hướng Thần đi phía sau, nhìn bóng dáng Quý Hướng Ý, liền dừng lại.

Là bào thai đôi, Quý Hướng Thần cho rằng mình là người hiểu Quý Hướng Ý nhất. Quý Hướng Ý là khối băng được mang ra khỏi bụng mẹ, không ai có thể sưởi ấm được, dù có làm thế nào cũng không tan, mặc kệ là trong cuộc sống hay trong tình cảm.