Chương 27: Nỗ lực kéo gần tình cảm của cặp song sinh

Hệ thống [A a a, ký chủ, cô có cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn không? Nữ chính không đi tìm nam chính, lại tìm cô ăn cơm, em trai nữ chính không đi gây dựng sự nghiệp đi, sao cũng tới tìm cô ăn cơm!]

Phương Nịnh suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: [Không đâu, có lẽ bọn họ nghĩ ta xinh đẹp, chỉ muốn ăn tối với ta!]

[Bà cô của tôi ơi!! Xin hãy nhanh tỉnh lại, mở mắt ra mà xem, nữ chính không tìm nam chính, em trai nữ chính không làm chính sự, lại tìm cô ăn cơm! Cô có cảm thấy bình thường không? Chuyện này bình thường à?]

[Ta nghĩ rất bình thường.]

[...]

Phương Nịnh không muốn chú ý đến hệ thống ồn ào, trong tiểu thuyết, nữ chính và em trai song sinh có mối quan hệ không tốt trong giai đoạn đầu. Nhưng về sau, em trai của nữ chính và nữ chính đều không thể sống thiếu nhau. Nghĩ đến đây, Phương Nịnh không khỏi thở dài.

[Có lẽ nào đây là tình yêu thương độc đáo giữa hai chị em sinh đôi? Thật đặc biệt.]

Bước chân của Quý Hướng Ý và Quý Hướng Thần đồng thời dừng lại.

Ai thương yêu cô ta / cậu ta!!!

Phương Nịnh không biết tâm lý hai người hoạt động, cô sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình, tự động cho rằng hai người đột nhiên mời cô ăn cơm là bởi vì cô quá hấp dẫn: “Đã đến ăn cơm, vậy thì đi thôi, đói quá, chắc mọi người đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi.”

*

Dì giúp việc đã làm xong bữa tối. Phương Nịnh rất nhiệt tình, cũng không có ý định im lặng khi ăn, thay vào đó, cô cảm thấy việc nói chuyện trên bàn ăn có thể khiến mọi người gần nhau hơn. Vì thế cho dù đối mặt với hai người lạnh lùng, nhiệt tình của Phương Nịnh vẫn không hề suy giảm, còn liên tục dùng đũa gắp thức ăn cho họ:

“Nào, món này ngon quá, món này cũng ngon nữa!”

“Quý Hướng Thần, không phải em muốn giảm cân sao? Ăn nhiều một chút, không ăn nhiều, làm sao có sức để giảm cân?”

Quý Hướng Thần: “...” Có phải cô ấy có hiểu lầm gì về việc giảm cân không? Nhìn miếng thịt trong bát, cậu ta cảm thấy tháng này giảm cân nhiều ngày như vậy đều vô ích.

Quý Hướng Ý cũng nhìn đống thịt trong bát mình, thầm nghĩ. Nếu bất cẩn, có thể không chỉ là thêm vài cân, nếu cứ tiếp tục như vậy mỗi buổi, tăng mười cân cũng không thành vấn đề.

Chẳng qua…

Quý Hướng Ý lơ đãng nhìn Phương Nịnh, Phương Nịnh cầm đũa, ngón tay thon dài trắng trẻo, tập trung vào chén mình, ý cười trong mắt khó có thể che giấu, giống như trên đời không có gì có thể so sánh được với bát cơm này.

Quý Hướng Ý không hiểu sao cô có thể ăn nhiều như vậy dù trông cô nhỏ con hơn mình.

Nhìn bầu không khí hòa thuận, quản gia vô cùng cảm động trước cảnh tượng này. Ông ấy chưa bao giờ nhìn thấy sự hài hòa như vậy giữa hai chị em song sinh, quản gia lặng lẽ tháo chiếc kính lão đã đeo nhiều năm xuống, âm thầm lau nước mắt.

Cuối cùng lúc sinh thời ông ấy cũng nhìn thấy cậu chủ và cô chủ cùng nhau ăn cơm.

Đều là nhờ phu nhân!! Trước đây ông ấy đã trách nhầm phu nhân rồi!

Cái nhà này không có phu nhân, sớm muộn gì cũng tan đàn xẻ nghé!

Sau khi Quý Hướng Ý và Quý Hướng Thần ăn tối xong.

Ba người ngồi trong phòng khách uống trà, nói chuyện phiếm. Tất nhiên, uống trà theo đúng nghĩa đen.

Về phần nói chuyện phiếm?

Quý Hướng Thần vốn không nhiều lời, Quý Hướng Ý vốn lạnh lùng, nói một câu đã nể mặt lắm rồi. Chỉ có Phương Nịnh, người muốn kiếm thêm tiền cho cuộc ly hôn trong tương lai, là đang ríu rít!

Vì vậy, tình huống như thế này đã xảy ra trong phòng khách biệt thự rộng lớn: Trong phòng khách có một chiếc TV, Quý Hướng Thần đang cúi đầu nghịch điện thoại, Quý Hướng Ý thì ngồi thẳng tắp, mím môi uống trà, mắt luôn dán vào TV.

Phương Nịnh vừa xem truyền hình vừa nhấm nháp miếng bánh nhỏ, vừa cố gắng không ngừng để hai người kia nói chuyện: “Hai em có muốn ăn vặt không? Nghe nói ăn vặt khi xem TV sẽ ngon hơn.”

Quý Hướng Ý nhấp một ngụm trà, lắc đầu, cô ấy không thích những món ăn vặt này.