Quý Hướng Thần tìm thấy Phương Nịnh trong vườn.
Cô đang ngồi trong ghế mây treo ngoài sân, yên lặng cầm kịch bản, cụp mắt, chớp chớp mi.
Thành thật mà nói, Quý Hướng Thần lần đầu tiên phát hiện ra Phương Nịnh thực sự rất xinh đẹp, tóc dài, khuôn mặt tinh xảo linh động, một thân váy trắng đẹp mắt.
Giống như một sinh viên ngây thơ.
Quý Hướng Niên thực sự không có ý gì cả. Có lẽ là bởi vì lần trước cô ra mặt giúp cậu ta, nên khi thấy cô, Quý Hướng Thần cảm thấy trong lòng ấm áp khó tả.
Suy nghĩ một lúc, Quý Hướng Thần kiềm chế ánh mắt, chậm rãi đi về phía Phương Nịnh.
Phương Nịnh xem kịch bản mê mẩn, không chú ý đến sự xuất hiện của Quý Hướng Thần.
Đợi một lúc lâu, mới phát hiện có người đi đến trước mặt mình.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy là cậu ta. Quý Hướng Thần đứng nghiêm, dáng người thon dài, nhưng biểu cảm không được tốt lắm.
Phương Nịnh bị cách tiếp cận đột ngột này dọa giật mình, suýt nữa ném kịch bản trong tay: “Ôi trời, sao đi lại không phát ra tiếng động gì vậy?”
Quý Hướng Thần không nói gì.
Phương Nịnh cảm thấy tâm trạng của cậu ta có gì đó không ổn. Cậu ta cau mày, vẻ mặt do dự, như thể có chuyện muốn nói với cô.
Quý Hướng Thần rũ mắt, đá đá dưới chân, sắc mặt cậu thanh niên trầm mặc u sầu: “Chị có biết chúng ta sắp quay phim chung không?”
Phương Nịnh gật đầu, cô biết, cô và Quý Hướng Thần diễn vai tỷ đệ gặp chuyện nương tựa vào nhau.
Ban đầu cô muốn thảo luận về kịch bản với cậu ta. Nhưng mấy ngày nay không thấy bóng dáng Quý Hướng Thần đâu cả.
Quý Hướng Thần không biết nên nói thế nào với Phương Nịnh. Cậu ta cảm thấy mình vô cùng quái đản, vì một chuyện nhỏ mà xoắn xuýt lâu như vậy. Cậu ta im lặng hồi lâu mới nghĩ ra: “Tôi mong chị đừng nói ra mối quan hệ của chúng ta trên phim trường, cũng đừng đến gần tôi quá.”
Phương Nịnh chẳng hiểu gì, đầu óc mơ hồ.
Nếu nói không muốn người khác biết cậu ta và cô là em chồng - chị dâu còn có thể hiểu được, nhưng bảo đừng đến gần quá là cái quần què gì.
Nói như thể cô sẽ ăn thịt cậu ta vậy.
Lúc này Phương Nịnh mới nhớ tới cô còn có hệ thống:
[Thống Tử Thống Tử, giúp ta xem sao em chồng ta lại u sầu thế này. Có phải chồng của dì cả hắn lại tới?]
Hệ thống: [...]
Cô xúc phạm chàng trai quá rồi đó.
Hệ thống kiểm tra một chút: [Quý Hướng Thần thuộc nhóm nhân vật chính, cậu ta có tâm địa thiện lương, nhưng nội tâm nhạy cảm, là một cuốn tiểu thuyết có chiều hướng trưởng thành, các nhân vật trong nhóm nhân vật chính phải có giai đoạn đầu bi thảm, có bạn thì mất bạn, có tình yêu thì mất tình yêu, phải trải qua cay đắng.]
[Trước đây có một cô gái rất thân với cậu ấy, bị người ác ý đăng lên mạng, vì điều này mà cô gái đó đã bị antifan mắng mỏ.]
[Em trai của nữ chính tuy có vẻ ngoài gắt gỏng nhưng có trái tim hiền lành, chắc vì lý do này nên mới nói với cô những câu kia.]
Phương Nịnh không ngờ rằng em chồng có vẻ ngoài như tảng đá này lại có thể có suy nghĩ tinh tế như vậy.
[Cậu ta thực sự làm tôi rơi nước mắt!]
[Không những không hiểu cách cào mặt, lại còn suy nghĩ quá nhiều đến mức u buồn.]
[Không có ai khờ như cậu ta!]
Hệ thống: [...]
Phương Nịnh không biết Quý Hướng Trần u sầu do đâu. Cô chỉ biết đóng vai một người chị dâu tốt để có thể kiếm được nhiều tiền hơn khi ly hôn với anh của nữ chính.
Phương Nịnh đặt kịch bản trong tay xuống, nhìn Quý Hướng Thần, nói từng chữ: “Quý Hướng Thần, có phải do chuyện xảy ra với cô gái trước kia nên em mới nói với chị những điều này, phải không? Bàn đến chuyện xui xẻo, có lẽ chị còn xui hơn em.”
Kể đến việc không may mắn, cô cảm thấy không ai có thể so được với mình, ngủ một giấc cũng có thể xuyên sách thành nữ phụ độc ác.
Bàn về xúi quẩy, cô là một người chuyên nghiệp.
[A a a a, trong đầu cậu ta đang nghĩ cái gì vậy!]