Cô ấy luôn biết Hạ Khanh có hứng thú với Quý Hướng Niên.
Nhưng cô ấy cho là hôm nay đối phương đến đây vì mình, có vẻ như cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều.
Hạ Khanh lộ ra mấy phần thất vọng: “Tôi còn tưởng anh cô đã về. Hôm nay cha tôi đi biển câu cá, bắt được mấy con cá to, còn nói muốn mời anh cô đến nhà ăn cơm. Tiếc quá!”
Quý Hướng Ý buông chén trà xuống, giọng điệu bỗng nhiên trở nên xa lạ: “Đúng vậy, có chút tiếc nuối.”
“Vậy không còn chuyện gì nữa, Hướng Ý, tôi về trước đây.”
“Được, cảm ơn vì món điểm tâm.”
Sau khi Hạ Khanh rời đi, Quý Hướng Ý gọi điện cho thư ký, ném hộp điểm tâm Hạ Khanh mang đến vào tay thư ký, hờ hững nói: “Tôi không thích mấy món ăn vặt kiểu phương Tây này, cho cô.”
So với điểm tâm, có lẽ cô ấy thích đồ nướng hơn. Thà tăng thêm mấy cân còn hơn nhận kiểu hư tình giả ý này.
Nói đến đồ nướng, Quý Hướng Ý nghĩ đến Phương Nịnh tối hôm qua mời cô ấy ăn thịt nướng, nói cái này ngon, cái kia ngon. Đồ ăn thực sự rất ngon, cay cay, đặc biệt tuyệt vời khi uống kèm coca.
Quý Hướng Ý ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã năm giờ chiều.
Cô ấy cau mày liếc nhìn đống tài liệu trên bàn, nói với trợ lý: “Tối nay tôi không làm thêm giờ, anh có thể phân loại tài liệu cần gấp, sáng mai tôi sẽ tới xử lý.”
Trợ lý mở to mắt, vẻ mặt như gặp quỷ, anh ta tự hỏi liệu tai mình có vấn đề gì không.
Quý Hướng Ý, một người phụ nữ cuồng công việc, leo lên vị trí này trong vòng chưa đầy hai năm sau khi tốt nghiệp, tàn nhẫn với người khác, thậm chí còn tàn nhẫn hơn với chính mình.
Trong một năm ngắn ngủi đi theo cô ấy, anh ta chưa từng thấy người phụ nữ này đến trễ về sớm. Cô ấy là một bệnh nhân rối loạn ám ảnh cưỡng chế điển hình của chuyện: việc hôm nay không để đến ngày mai.
Quý Hướng Ý lại về sớm, đúng là gặp quỷ rồi.
*
Ở bên kia, Phương Nịnh đang ngồi ở vườn sau biệt thự, đọc kịch bản, bàn chuyện công việc với người đại diện. Công ty tìm được một quảng cáo cho cô, hỏi Phương Nịnh có muốn nhận hay không.
Phương Nịnh thực sự muốn nằm không hưởng phúc, nhưng có câu nói dựa cha dựa mẹ không bằng dựa vào chính mình, trên đời này có ai ngại nhiều tiền không.
Mấy trăm triệu hàng tháng Quý Hướng Niên cho cô là của cô, tiền cô kiếm được cũng là của cô. Ai mà không muốn có nhiều tiền chứ?
Vì thế Phương Nịnh gần như đồng ý ngay lập tức.
Nói xong chuyện quảng cáo, Phương Nịnh ngồi tựa lưng vào ghế mây, vừa hóng gió, vừa ghi nhớ lời thoại của mình, ngày mai cô sẽ quay phim.
Trước khi xuyên sách, cô không phải là diễn viên, cũng không biết kỹ năng diễn xuất của mình đến mức nào, dù sao cũng nên học thuộc lời thoại, chuẩn bị kỹ càng, cố gắng hết sức để không trở thành bao cỏ trong đoàn.Au mà biết, vừa cầm kịch bản lên, ngoài cửa đã vang lên tiếng xe.*
Quý Hướng Thần đỗ xe, đi vào đại sảnh cũng không thấy Phương Nịnh, quản gia vừa đi ra khỏi bếp, cậu ta liền dừng lại hỏi: “Chú Lý, Phương Nịnh đâu.”
“Phương Nịnh?” Quản gia cũng không biết tên của Phương Nịnh, cho nên nghi hoặc hỏi.
Quý Hướng Thần duỗi cổ, hơi mất tự nhiên nói: “Chính là chị dâu của tôi.”
Chú Lý lúc này mới hiểu rõ: “À, bà chủ đang ở sân sau, cậu Hai cần gì...”
Quản gia còn chưa nói xong, Quý Hướng Thần đã biến mất.
Quản gia Lý còn đang ngơ ngác, chưa đầy một phút sau, ông ấy ngạc nhiên nhìn thấy Quý Hướng Ý.
Quý Hướng Ý cũng trở về biệt thự, thấy mọi người đều đã về, Quản gia Lý vô cùng vui mừng: “Cô hai, hôm nay cô cũng về à?”
Quý Hướng Ý đưa những thứ trên tay cho ông ấy, nhàn nhạt hỏi: “Chú Lý, Phương Nịnh đâu.”
Quản gia Lý: “????”
Thấy Quản gia Lý không trả lời, Quý Hướng Ý đổi cách xưng hô, hờ hững hỏi lại: “Chú Lý, chị dâu của tôi đâu?”
Quản gia Lý: “...”
Chuyện gì vậy? Sao hôm nay hai người không tìm anh trai, lại muốn tìm chị dâu?!