Tính cách cậu ta như vậy không phù hợp để tồn tại trong giới giải trí, nơi ai ai cũng là bậc thầy về diễn xuất.
Anh luôn hiểu rõ, tình cảnh của Hướng Thần trong giới giải trí, hiểu rõ danh tiếng không tốt của cậu ta. Anh hy vọng cậu ta có thể biết khó mà rút lui, nhưng anh đã đánh giá thấp quyết tâm của Quý Hướng Thần.
Phương Nịnh hơi ngạc nhiên, gì chứ? Đại cà à, anh nhờ cô giúp anh để mắt một chút, cậu ta đã hơn hai mươi rồi, không phải hai tuổi đâu.
Chẳng qua, Phương Nịnh nghĩ đến Quý Hướng Thần ngày đó bị quản lý mắng cũng không nói lại, chỉ lạnh lùng nhăn mặt. Cô tựa như hơi hiểu được sự lo lắng của Quý Hướng Niên.
Quý Hướng Niên thấy Phương Nịnh trầm mặc, đột nhiên trầm giọng nói: “Cô yên tâm, tôi là người làm ăn, có qua có lại, cô giúp tôi, tôi hứa sẽ giúp cô chuyện cô nói lần trước về cha mình.”
Phương Nịnh nhạy bén nắm bắt được, nguyên thân và Quý Hướng Niên có thỏa thuận? Thật thú vị: “Được, tôi đồng ý.”
Vì thế hai người lại nói chuyện thêm vài câu, Phương Nịnh cố gắng moi thông tin, nhưng Quý Hướng Niên là người nào chứ, qua mấy phút, Phương Nịnh cũng không thu hoạch được gì.
Tuy hai người đã kết hôn nhưng lại không thân, trò chuyện được vài câu thì cúp máy.
Phương Nịnh lúc này bắt đầu hàn huyên với hệ thống.
[Thống Tử, bá tổng chỉ nói tiền không nói tình yêu gọi tới! Uầy, giọng anh ta dễ nghe ghê.]
[Ký chủ, tỉnh táo lại đi! Đó là người đàn ông cô có thể tơ tưởng à? Cẩn thận bị chặt thành tám khúc!]
Quý Hướng Niên bóp trán, đang định cúp điện thoại, lại nghe được một đống lời không đầu không đuôi. Phương Nịnh hiện giờ cũng coi là vợ trên danh nghĩa của anh.
Anh muốn hỏi một chút, có chuyện gì vậy.
Nhưng lời đến môi, đột nhiên dừng lại, chuỗi đối thoại vừa rồi không phải phát ra từ điện thoại mà vang lên trong đầu anh.
Là do gần đây quá mệt mỏi à? Dẫn đến có vấn đề với chức năng đại não.
Trên mặt Quý Hướng Niên hiện lên một tia nghi hoặc.
Sau khi cúp máy, trên khuôn mặt nghiêm nghị lướt qua một tia mệt mỏi.
Anh trầm ngâm một lúc, sau đó duỗi bàn tay với khớp xương rõ ràng về phía điện thoại văn phòng: “Tiểu Trịnh, mời bác sĩ William tới đây một chuyến.”
Thư ký Trịnh ong ong đầu: “Chủ tịch, sao vậy? Anh khó chịu ở đâu?”
Quý Hướng Niên đáp lại: “Có lẽ tôi đọc quá nhiều văn kiện, đầu hơi khó chịu.”
Có một khả năng khác là chức năng não của anh có thể đã bị tổn hại. Cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Phương Nịnh và một người tên Thống Tử diễn ra trong đầu anh, vô cùng chân thực, chắc chắn không phải là ảo giác, quá khó tin. Cho nên gọi bác sĩ đến xem xét, nếu thực sự có vấn đề cũng có thể chuẩn bị sớm.
Anh không sợ chết, nhưng Hướng Thần và Hướng Ý vẫn chưa kết hôn, còn Hướng Chu vẫn chưa vào đại học. Những chuyện này khiến anh không yên.
Khi anh mười tám tuổi, cha mẹ qua đời, lúc đó tâm lý anh cũng khá vững, chỉ là ba đứa em mất cha mẹ khi chưa đầy mười tuổi, ở tuổi ăn cơm phải có người chăm lại mất đi phụ mẫu.
Trong những năm qua, anh đã nỗ lực trấn áp những người chú bác như hổ như sói của mình, phát triển và mở rộng công ty nhà họ Quý, đồng thời bảo vệ ba đứa em dưới cánh của mình.
Nếu anh thật sự ra đi, ba đứa em có thể chịu được sao?
Nghĩ tới đây, trên lông mày Quý Hướng Niên hiện lên một tia mệt mỏi chưa từng thấy qua, anh đưa tay mở ngăn kéo, hút điếu thuốc đã lâu không động tới.
Dưới ánh đèn mờ ảo và làn khói, khuôn mặt nghiêm nghị của Quý Hướng Niên có biểu cảm không rõ ràng.
Sau khoảng thời gian bận rộn này, có lẽ anh nên về nhà, dành chút thời gian cho ba đứa em.