Buổi tối, Phương Nịnh vừa đắp mặt nạ, vừa trò chuyện với người đại diện về chương trình tạp kỹ. Trò chuyện xong thì đã gần hai giờ.
Cô cảm thấy mí mắt như đang đấu tranh, liền rửa mặt, nằm lên giường đi ngủ.
Thật không dễ mới cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng, đang sắp chìm vào giấc mộng thì điện thoại trên bàn cạnh giường liên tục đổ chuông.
Bị đánh thức, Phương Nịnh đen mặt lấy điện thoại, nhìn thấy số gọi đến là số quốc tế.
Đợi đã, số quốc tế.
Phương Nịnh đột nhiên hưng phấn, nghĩ đến Quý Hướng Niên trong cốt truyện, cũng là chồng của nguyên thân, đang bàn bạc hợp tác ở nước ngoài. Nếu cô đoán đúng, người gọi đến chính là anh cả của nữ chính, người chồng bá đạo Quý Hướng Niên, người chỉ nói đến tiền mà không có tình yêu với nguyên thân.
Nhưng sao lại gọi vào lúc này.
Phương Nịnh nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, không cảm thấy có gì không ổn. Sau đó mới thả lỏng, nhấn nút trả lời.
Đầu bên kia vang lên âm thanh trầm ổn mà lạnh lùng: “Phương Nịnh, là tôi.”
Giọng nói chậm rãi, trầm ấm, rất dễ chịu, có chút từ tính, có thể lơ đãng thả thính lòng người, làm rối loạn nhịp tim của họ.
Phương Nịnh không chỉ nghiện sắc đẹp mà còn nghiện giọng nói, nghe được giọng trầm thấp như vậy, rất giống cậu em trai cô đơn mà cô đã trò chuyện trên mạng trước khi xuyên sách. Giọng Phương Nịnh vô thức mềm đi: “Alo, xin chào, tôi là Phương Nịnh,
Âm thanh trong điện thoại có chút xa lạ lại lịch sự: “Tôi là Quý Hướng Niên. Xin lỗi vì gọi cho cô muộn thế này. Tôi muốn hỏi một chuyện.”
Phương Nịnh dựa vào gối, nghe âm thanh trầm thấp mê người, thân thể bất giác thả lỏng: “Anh Quý, anh nói đi, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ nói cho anh.”
“Tôi gọi điện cho cô là muốn hỏi một chút, có phải cô và Hướng Thần sắp quay chung phim hay không.” Quý Hướng Niên cân nhắc một lát mới chậm rãi nói.
Anh không tra hỏi Phương Nịnh, chỉ muốn tìm hiểu sự việc, nếu thực sự là ai đó cố tình làm, vậy thì không thể không thăm dò một chút.
Tất nhiên, nếu không phải, sẽ tốt hơn.
Hèn gì đêm hôm khuya khoắt lại gọi cho cô.
Phương Nịnh nghĩ tới bộ phim đó, bởi vì đạo diễn không đưa hết kịch bản nên cô không biết hết cốt truyện. Nhưng có một điều là vai diễn của cô dường như có những cảnh tình cảm với Quý Hướng Thần.
Cô nghi ngờ đối phương tới đây là vì chuyện này.
Phương Nịnh nhanh chóng sắp xếp lại lời nói và giải thích: “Ừm, có chuyện như vậy, trước đó đoàn làm phim đã làm việc với người đại diện của tôi, nếu anh thấy không ổn thì tôi có thể từ chối, nhưng phí hủy hợp đồng dường như đã lên khoảng một trăm triệu, nên tôi chỉ...”
Cô không chắc liệu Quý Hướng Niên không muốn để cô đảm nhận vai diễn này hay không, dù sao phải nói rõ phí chấm dứt hợp đồng cao trước đã.
Hệ thống: [...] Nếu nó nhớ không lầm, người đại diện của cô nói phí chấm dứt hợp đồng chưa tới mười triệu, bây giờ Phương Nịnh lại nói là một trăm triệu. Vị ký chủ này quá hám tiền rồi?
Quý Hướng Niên không nghe được hàm ý trong lời nói của Phương Nịnh, hoặc là nghe được, nhưng không có ý định coi tiền như rác.
Anh đứng thẳng người, giọng đều đều giải thích: “Là thế này, tôi chỉ hỏi thôi, không có ý gì khác.”
Phương Nịnh nghe vậy, đã hiểu người này thực sự chỉ muốn hỏi thăm tình hình, hy vọng kiếm tiền của cô đã thất bại. Phương Nịnh đang nghĩ cách kết thúc chủ đề này. Nhưng đầu bên kia điện thoại lại truyền đến ngữ khí không rõ ràng, như suy nghĩ quyết định gì đó: “Phương Nịnh, tôi muốn nhờ cô một việc. Ở trường quay, có thể giúp tôi để mắt tới Quý Hướng Thần được không?”
Quý Hướng Niên nghĩ đến tính khí cáu kỉnh của Quý Hướng Thần, khác với tính cách trầm ổn mà anh thừa hưởng từ mẹ mình.
Hướng Thần có lẽ thừa hưởng tính nóng nảy, bốc đồng và cáu kỉnh của cha, đã hai mươi mấy tuổi, nhưng dường như luôn không biết mình đang làm gì.