Thư ký nhắc đến Hướng Thần, Quý Hướng Niên lại nhớ tới đêm đó.
Hôm đó, anh gọi ba đứa em về nhà, thông báo mình muốn cưới Phương Nịnh.
Với tư cách là anh cả của bọn họ, anh hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của các em mình, cho dù không phải chúc phúc, anh cũng hy vọng có thể nghe được suy nghĩ của bọn họ về việc kết hôn với Phương Nịnh.
Nhưng kết quả là: Hướng Thần trầm mặc, Hướng Ý không nói gì, Hướng Chu lại thờ ơ.
Bọn họ phản ứng như vậy, khiến anh phải suy ngẫm xem liệu người làm anh trai này có thất bại quá hay không.
Khi cha mẹ qua đời, cặp song sinh Hướng Thần và Hướng Ý chưa đầy mười tuổi, còn Hướng Chu vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh. Anh chỉ mới mười tám, nên không biết phải làm gì với ba người họ.
Ngoài vật chất, có lẽ vẫn là vật chất.
Anh cho bọn họ những vật chất tốt nhất, để bọn họ vào trường trung học tốt nhất, chi phí sinh hoạt hàng chục triệu mỗi tháng, anh cũng giúp bọn họ quyết định hướng đi nghề nghiệp của mình.
Chỉ là Hướng Thần nổi loạn, nhất quyết muốn tiến vào giới giải trí.
Anh nghĩ mình đã làm đủ tốt. Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm đó khiến anh phải suy nghĩ liệu người làm anh này có quá bất tài hay không.
Cả ba người đều không muốn nói lời chúc phúc khi anh kết hôn.
Không, không nên như vậy, cho nên phải có lý do thứ hai.
Chẳng lẽ bọn họ không thích Phương Nịnh nhỏ tuổi hơn bọn họ làm chị dâu?
Quý Hướng Niên biết anh không có nhiều tình cảm với Phương Nịnh. Mẹ của Phương Nịnh và mẹ anh là chị em tốt. Mỗi lần hai người gặp nhau đều nói muốn làm thông gia, nhưng mẹ của Phương Nịnh mãi không mang thai, cho đến khi anh hơn mười tuổi, Phương Nịnh mới được sinh ra đời.
Khi được một tháng tuổi, ai ôm, cô cũng khóc, mẹ mới bảo anh vào ôm Phương Nịnh một cái, bỗng đứa bé ngừng thút thít.Mẹ của Phương Nịnh mặc kệ tuổi tác, mỉm cười nói với mẹ anh rằng cuộc hôn nhân này đã được định đoạt.
Tuy nhiên, chung quy là vận mệnh trêu đùa con người, cha mẹ anh gặp tai nạn giao thông qua đời, mẹ của Phương Nịnh cũng bệnh rồi mất.
Hai gia đình cứ như vậy, cắt đứt liên lạc.
Mấy tháng trước, Phương Vinh tới gặp anh, hi vọng anh có thể cưới Phương Nịnh.
Anh muốn bịt miệng những người chú, bác đó, còn Phương Nịnh dường như cũng muốn lợi dụng anh để thoát khỏi nhà mẹ kế. Bọn họ bàn qua, ký hợp đồng có thời hạn ba năm, không ai can thiệp vào việc của đối phương. Anh sẵn sàng trả cho Phương Nịnh mấy trăm triệu sinh hoạt hàng tháng. Phương Nịnh chỉ cần đóng vai vợ khi anh cần, giúp anh chặn những người kia ở bên ngoài.
Hai người nhận được những gì mình cần.
Tất nhiên, anh hy vọng mối quan hệ giữa hai người sẽ chỉ thuần túy là tài chính, không cần tình cảm.
Mỗi tháng cho Phương Nịnh trăm triệu cũng không khó, anh cũng vui lòng. Tất cả những gì anh có thể cho chỉ là tiền, còn về tình cảm, rất tiếc anh không thể thỏa mãn. Bởi vì cô không phải là ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí người vợ trong tâm trí anh.
Người vợ mà anh mong muốn là người tài trí vẹn toàn, tao nhã, có thể chung sống hòa thuận với Hướng Thần, Hướng Ý và Hướng Chu.
Nói về ba người họ, Quý Hướng Niên trầm ngâm, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn.
Một lúc sau, anh nhấc điện thoại lên, gọi cho Quý Hướng Thần, chuông reo vài giây rồi dừng lại.
Lần thứ hai, cuộc gọi được kết nối nhưng lại bị cúp ngay.
Nhìn điện thoại bị cúp, Quý Hướng Niên lắc đầu. Có vẻ như Hướng Thần vẫn còn tức giận vì anh không ủng hộ cậu ta vào ngành giải trí.
Suy nghĩ một lúc, Quý Hướng Niên ấn mười con số trên màn hình.
Lần này, điện thoại đổ chuông mấy giây, đã có người bắt máy.
Quý Hướng Niên chậm rãi nói: “Alo, Phương Nịnh, là tôi.”