Thấy Quý Hướng Ý không trả lời, Phương Nịnh nhiệt tình tiếp tục nói: “Hướng Ý, em ăn cơm chưa? Hôm nay dì làm tôm hùm, còn có rất nhiều món ngon, nếu không bận thì chị bảo dì chuẩn bị bát đũa.”
Quý Hướng Ý vẫn không phản ứng.
Người đàn ông phía sau cô ấy bước ra trước, dáng vẻ như một quý ông: “Xin chào, tôi họ Triệu, là bạn trai của Hướng Ý, rất vui khi được ở lại dùng bữa cơm gia đình.”
Phương Nịnh: Được, cứ ăn đi! Để lát nữa tôi nghĩ cách xé nát khuôn mặt ghê tởm của anh nhé!
Lừa gạt mỹ nhân, sẽ bị sét đánh!
Quý Hướng Ý cau mày, tựa như vô cùng phản đối mấy chữ “bữa cơm gia đình”.
Nhưng thấy Phương Nịnh tha thiết mời như vậy, cô ấy cũng không thể từ chối.
Quý Hướng Ý dời ánh mắt, hôm nay bận rộn quá, chưa kịp ăn tối, bây giờ có hơi đói bụng.
Cứ như vậy, Quý Hướng Ý, người hiếm khi ăn ở nhà lại ngồi vào bàn.
Bữa tối đúng như Phương Nịnh nói. Có cá, có thịt, súp và các món tráng miệng rất phong phú.
Phương Nịnh nhìn bàn ăn, rất nhanh đã vui vẻ.
Nhưng vừa nghĩ đến tên cặn bã lừa gạt mỹ nhân cũng ngồi chung bàn, cô lại cảm thấy khó chịu. Làm thế quái nào cô có thể nói với nữ chính rằng bạn trai cô ấy là một kẻ cặn bã?
Phương Nịnh ăn một miếng cơm, ngẩng đầu.
Quý Hướng Ý ngồi vô cùng ngay ngắn, tóc rơi nhẹ trên trán, trong tay cầm bát cơm, động tác ăn uống rất tao nhã, dung mạo lại ưa nhìn, cho nên dù chỉ đang ăn cơm, cũng rất vừa mắt.
Phương Nịnh cắn cắn môi dưới, cân nhắc vài giây, thâm ý hỏi: “Anh Triệu quê ở đâu? Hẹn hò với Hướng Ý bao lâu rồi? Không biết trước khi hẹn hò với Hướng Ý, anh đã quen bao nhiêu người.”
Da mặt anh Triệu cực kỳ dày: “Đây là lần đầu tiên tôi yêu, chỉ thích mình Hướng Ý.”
Nghe anh Triệu nói, Quý Hướng Ý không lên tiếng phản bác, nhưng cũng không có quá nhiều biểu cảm ngọt ngào của thiếu nữ đang yêu.
Nội tâm Phương Nịnh đang giơ ngón tay cái lên cho tên cặn bã này.
Kỹ năng diễn xuất cực tốt, nói dối cũng không cần bản nháp!
Phương Nịnh nhét một miếng thịt tôm hùm vào miệng, chớp chớp mắt, ánh mắt kỳ lạ hỏi: “Thật sao? Hướng Ý rất xinh đẹp, anh coi như cũng được, trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một cặp.”
“Nhân tiện, với tư cách là trưởng bối của Hướng Ý, tôi muốn hỏi nhà anh Triệu ở đâu, quê quán nơi nào, cha mẹ bao nhiêu tuổi?”
Anh Triệu vô thức cau mày. Cái gì mà Hướng Ý rất xinh đẹp, anh coi như cũng được, nói vậy có vẻ không đúng.
Hắn luôn cảm thấy người phụ nữ này kỳ quái, nhưng hắn không có bằng chứng.
Chẳng lẽ cô ta biết mình đã làm gì? Không thể nào, tuyệt đối không thể. Hắn luôn thận trọng trong mọi việc. Che giấu Quý Hướng Ý mười năm cũng không phải vấn đề.
Quý Hướng Ý cau mày nhìn Phương Nịnh. Cô ấy không thích người khác hỏi về mình và Triệu Trình. Đang định ngắt lời Phương Nịnh, trong đầu cô ấy đột nhiên vang lên một giọng nói khó chịu.
[Cặn bã diễn tốt đấy! Rõ ràng đêm qua còn tay phải một người, tay trái một cô.]
[Làm sao nói cho Quý Hướng Ý đây! Người đàn ông này ngày hôm qua ôm ấp mỗi tay một nàng.]
[Haizz, Quý Hướng Ý thực ra rất đáng thương, cha mẹ đều mất sớm, không ai quan tâm, hiện tại lại bị fuckboy lừa gạt.]
[A a a, làm sao mới có thể bảo vệ mỹ nhân khỏi bị tổn thương!]
[Hay là vẽ một vòng tròn, nguyền rủa tên cặn bã!]
Đầu Quý Hướng Ý đột nhiên ong ong, tất cả những điều kỳ lạ về cuộc điện thoại ngày hôm qua với Triệu Trình đều hiện lên trong đầu cô ấy.
Những cuộc gọi không được bắt máy.
Âm thanh nhỏ vụn của phụ nữ bên kia đầu dây.
…
Quý Hướng Ý không biết mình ra tay thế nào.
Đợi cô ấy tỉnh lại.
Tiếng bạt tai chát chúa đã vang vọng bên tai mọi người.
Phương Nịnh đang cúi đầu bẻ tôm, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Quý Hướng Ý nhìn tên cặn bã từ trên cao, tên cặn bã che mặt, tủi thân! Dấu bàn tay đỏ trên mặt hắn không thể chặn lại được.