Hệ thống: [Vấn đề này có chút thâm sâu, tôi cũng không biết.]
Phương Nịnh: [...Phế quá đi, cái này cũng không biết, vậy ngươi biết cái gì?]
Hệ thống: [Tôi biết rất nhiều, ví dụ như lát nữa nữ chính sẽ quay lại, dẫn theo một người đàn ông.]
[Người đàn ông đó là một gã đểu cáng! Hắn nói chuyện với nữ chính mới một tháng, nhưng hôm qua tay phải một cô, tay trái một em, ôm ôm ấp ấp, hôm nay lại lừa gạt nữ chính!!]
[Hơn nữa, một trong ba người là vợ hắn!]
Phương Nịnh: [?!! Wow, tin chấn động vậy?]
Nói đến chơi đùa, người trong tiểu thuyết quả thực biết chơi!
Phương Nịnh vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ hóng drama, ngoài cửa biệt thự đã có tiếng xe ô tô vang lên. Cô thoát khỏi dòng suy nghĩ, đưa ánh mắt về phía cửa chính.
Một chiếc Rolls-Royce dừng ở ngoài. Một lúc sau, cửa xe mở ra, một cô gái ăn mặc lịch sự bước ra khỏi ghế phụ.
Ánh đèn trong sân biệt thự không sáng lắm. Phương Nịnh chỉ thấy mơ hồ, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra dáng vóc người kia khá tốt, cao gầy cân đối, là một mỹ nhân.
Dưới ánh đèn mờ ảo, bóng người cao gầy chậm rãi đi tới, khuôn mặt ngày càng rõ ràng. Mỹ nữ có nhiều nét giống Quý Hướng Thần, nếu đoán không sai thì người này hẳn là nữ chính Quý Hướng Ý.
Khuôn mặt thanh tú lạnh lùng, xa cách người khác ngàn dặm, tựa như đóa hồng có gai, xinh đẹp nhưng lại khiến người ta không dám lại gần, đồng thời cũng ngăn sạch mọi người lại gần.
Thật là một đại mỹ nữ!
Phương Nịnh cũng nghiện sắc đẹp, thích cả trai đẹp lẫn gái xinh, đến nỗi khi Quý Hướng Ý và người đàn ông kia bước đến gần, cô vẫn đang đắm chìm trong việc chiêm ngưỡng mỹ nữ.
Đi đến ghế sô pha trong phòng khách, Quý Hướng Ý phát hiện Phương Nịnh đang nhìn chằm chằm vào mình, cô ấy quay đầu lại, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
Giọng Quý Hướng Ý rất lạnh nhạt, không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Cô ấy lớn lên trong một gia đình không mấy ấm áp, trời sinh lạnh lùng thờ ơ. Đối với Quý Hướng Ý, người xung quanh chỉ là những sinh vật sống có thể nói chuyện với cô ấy mà thôi.
Bất kể là Quý Hướng Niên, Quý Hướng Thần hay Quý Hướng Chu, đều chỉ là vật thể sống trong mắt cô ấy. Chứ đừng nói tới chị dâu kém mấy tháng tuổi, chỉ gặp qua vài lần này.
Đều ở trong giới giải trí, cô ấy cũng biết Phương Nịnh.
Mẹ Phương Nịnh mất, cha ruột lấy mẹ kế, nhìn cũng xinh đẹp nhưng chỉ số IQ rất bình thường.
Cô ấy không hiểu làm thế nào Phương Nịnh bằng tuổi mình, lại sẵn lòng kết hôn với Quý Hướng Niên, một ông già hơn ba mươi tuổi, muốn tình yêu không có tình yêu, muốn EQ không có EQ, chỉ có độc tuổi tác đã lớn.
Quý Hướng Niên cũng thật là, sao lại kết hôn với người nhỏ tuổi như Phương Nịnh.
Trâu già gặm cỏ non, thất đức.
Lúc này Phương Nịnh cũng phục hồi tinh thần, ánh mắt rời khỏi người Quý Hướng Ý, chuyển đến người đàn ông kia, có chút phức tạp.
Người đàn ông này.
Lần đầu nhìn: Xấu quá!
Lần hai nhìn: Giữa dễ nhìn và xấu xí: thực sự rất xấu!
Mỹ nữ à, cẩn thận hơn nhé! Cô mang thứ quần què gì về vậy?
Trong lòng thầm mắng, nhưng vì để kiếm được nhiều tiền cho tương lai ly hôn, Phương Nịnh mặt không đỏ tim không đập, nói: “Hướng Ý về rồi, ăn cơm chưa? Chị vừa mới bảo bọn họ làm cơm, em có ăn uống đầy đủ không vậy, nhìn xem, mới mấy ngày không gặp, đã gầy rồi.”
“Vị này là bạn em à? Có muốn ở lại ăn tối không?”
[Wow, wow wow, nhìn gần còn đẹp hơn nữa! Đúng là mỹ nữ xinh đẹp! Muốn ôm ôm.]
Lời cự tuyệt của Quý Hướng Ý vừa đến bên miệng, liền phát hiện trong đầu mình phát ra mấy âm thanh hưng phấn, cuồng nhiệt.
Cô ấy ngẩn người, cau mày nhìn Phương Nịnh.
Đêm qua làm đêm quá lâu, cũng mệt mỏi, cho nên đầu óc sinh ra ảo giác à? Nhưng giọng nói này lại quá chân thực.
Quý Hướng Ý suy nghĩ một lát, dời tầm mắt, thầm nghĩ: Đợi xong việc, phải đi bệnh viện kiểm tra một chút.