“Không cho ngôi sao hạng bét kia biết tay, ngược lại còn mắng Hướng Thần của chúng tôi.”
“Nhìn thế nào cũng thấy anh đáng nghi. Không phải là gián điệp được bên kia gửi tới thật chứ?”
Phương Nịnh nghiêm túc: “Hướng Thần, tôi đề nghị sa thải anh ta đi.”
Chu Lực: “...”
Cô ta bị bệnh à?
Phương Nịnh nói móc Chu Lực xong, lại nhét thêm một miếng thịt vào miệng, bỏ đũa xuống, lộ ra đôi mắt to, cười nhạt nói: “Còn có, Quý Hướng Thần, sao cậu không chặt chân giữa của tên sao xịt đó đi, để hắn đi bệnh viện nối lại, tới lúc đó bẽ mặt quá, cũng chả dám tố cậu!”
“Uầy, là một người trưởng thành, rơi vào tình huống đó, cũng quá mất mặt.”
“...”
Phương Nịnh trông giống như một con nai dễ thương, vô tội, nhưng Chu Lực luôn cảm thấy đôi mắt đó ẩn chứa nhiều suy nghĩ không ai có thể hiểu được.
Không đạt được kết quả như ý muốn, Chu Lực tức giận muốn chửi bới.
Người phụ nữ này tuyệt đối có bệnh, cô ta không ra bài theo xã giao bình thường, không mắng Quý Hướng Thần, mà lại nói móc hắn.
Gián điệp trong lời cô nói, khiến hắn luôn cảm thấy cô đang ám chỉ điều gì đó.
Chu Lực nắm chặt đũa, có chút hoảng sợ, chẳng lẽ người phụ nữ này biết hắn thường xuyên quay video Quý Hướng Thần mất bình tĩnh đập phá đồ đạc gửi cho paparazzi?
Không thể nào, rõ ràng những chuyện đó hắn đã giấu rất kỹ.
Chu Lực ngẩng đầu lên, tình cờ bắt gặp đôi mắt nai to tròn lấp lánh của Phương Nịnh.
Không ổn, quá không ổn.
Chu Lực đặt đũa xuống, không dám ngồi lại nữa: “Tôi còn có việc phải làm, Quý Hướng Thần, cậu ở nhà nghiêm túc suy nghĩ lại vấn đề của mình đi.”
Phương Nịnh: “Này này, quản lý, sao anh lại đi nhanh như vậy? Anh còn chưa nói mình có phải là gián điệp hay không!”
Càng gọi Chu Lực càng đi nhanh hơn.
Xem hết toàn bộ quá trình, Quý Hướng Thần: “...”
Vợ của Quý Hướng Niên có gì đó không ổn, rất rất không ổn.
Nhìn bóng lưng xám xịt của quản lý. Phương Nịnh làm ra một tư thế đắc thắng trong lòng: [Thống Tử, ngươi thấy ta móc hắn được không?]
Hệ thống: [Tôi tuyên bố, ván này, cô thắng!!]
Phương Nịnh: [Haizz, Quý Hướng Thần đáng thương, cha mẹ mất sớm, anh ruột không yêu, quá đáng thương, nếu tôi không giúp thì ai giúp cậu ta? Cậu nhóc yếu đuối của tôi ơi!]
“...”
Quý Hướng Thần liếc nhìn, cô ấy xót thương mình à? Mình giàu có, đẹp trai, còn có rất nhiều fan hâm mộ, đáng thương chỗ nào?
Còn nữa, nếu nhớ không lầm thì vợ của Quý Hướng Niên nhỏ hơn mình hai tháng, làm sao có thể gọi mình là cậu nhóc?
Bực thì có bực, nhưng nghe được những lời này, Quý Hướng Thần cảm thấy mấy phần dễ chịu. Tuy mắng hơi nặng, còn bị quản lý mắng khá thảm, nhưng cảm giác được giúp đỡ cũng không tệ, rất tốt, khá sảng khoái. Với lại miệng cô cũng lợi hại.
Phương Nịnh phát hiện Quý Hướng Thần đang nhìn mình, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Trên mặt chị dính gì à?”
Quý Hướng Thần lạnh lùng lắc đầu: “Không có.”
Hai người bắt đầu ăn lẩu, sau khi suy nghĩ, Phương Nịnh quyết định nhắc nhở cậu ta: “Chị nói thật, quản lý của em có vấn đề, nên đổi quản lý đi.”
Quý Hướng Thần lắc đầu, cảm thấy mình và quản lý vẫn có quan hệ khá tốt, tuy có chút độc miệng, nhưng đối xử với cậu ta rất được, tạm thời không có ý định đổi quản lý.
Phương Nịnh thấy Quý Hướng Thần không hiểu những lời bóng gió cô nói, mới kịp thời dừng lại. Hiện tại cô không có bằng chứng xác thực nào chứng minh quản lý là người xấu, nói nhiều cũng không tốt.
Suy cho cùng, không phải ai cũng cầm kịch bản giống cô.
Vẫn nên đợi thời điểm thích hợp hãy nói về vấn đề này.
Để giảm bớt bầu không khí im lặng, Phương Nịnh chuyển chủ đề sang thể loại nhẹ nhàng hơn: “Nhân tiện, Quý Hướng Thần, sau này nếu đánh không lại người khác có thể đến tìm chị! Phí không đắt, rất rẻ. Chỉ năm trăm, gọi là đến!”
“Yên tâm, chỉ cần đưa đủ tiền, sẽ không có vấn đề gì. Dù sao chị cũng thường xuyên làm mấy chuyện này.”