Quý Hướng Thần cau mày, muốn lên tiếng.
Phương Nịnh trực tiếp ngồi xuống, mở miệng trước: “Anh đừng thấy tôi trẻ đẹp thì nghĩ bậy, tôi ấy à, là vợ của anh trai Quý Hướng Thần. Cũng chính là chị dâu của Quý Hướng Thần, đúng không em trai.”
Nói xong, còn mỉm cười rực rỡ với hai người.
Quý Hướng Thần: “...” Cô ta nhất định có bệnh.
Nghe được hai chữ “chị dâu”, Chu Lực không khó chịu với cô nữa mà chào đón Phương Nịnh rất nồng nhiệt.
Phương Nịnh liếc hắn ta một cái. Con chó này rất giỏi xem sắc mặt, dù bắt nạt Quý Hướng Thần cũng không thể làm trước mặt người thân của người ta. Phương Nịnh muốn xem xem, Chu Lực này cũng ghê tởm như người chị em keo sơn của nguyên thân hay không.
Phương Nịnh bảo phục vụ đưa thêm một bộ bát đũa, thản nhiên hỏi: “Mà này, vừa rồi hai người đang nói chuyện gì vậy? Lớn tiếng như thế, người không biết còn tưởng đang đánh ghen?”
“...”
Nói tới chuyện này, ánh mắt Quý Hướng Thần trở nên lạnh lẽo.
Chu Lực mắng cậu ta vì hôm qua cậu ta làm tay minh tinh kia bị thương. Cậu ta vốn đã quên bảy tám phần, nhưng Chu Lực phiền phức, sáng sớm đã gọi cậu ta ra ngoài, nói đến tận giờ này, mắng cậu ta nóng nảy, nói chỗ này không tốt, chỗ kia không được.
Cậu ta biết mình nóng tính, nhưng ngoài việc đá bàn và đập phá đồ đạc khi tức giận, cũng chưa từng đánh ai. Từ trước đến giờ cũng không dùng quyền thế ép người, ỷ có tiền bắt nạt người khác.
Nhưng hết lần này tới lần khác các diễn viên, người nổi tiếng, hay thành viên đoàn làm phim từng làm việc đều tránh xa cậu ta, như thể cậu ta có thể ăn thịt người.
Cậu ta cố gắng giải thích nhưng không ai tin.
Quý Hướng Thần cười tự giễu.
Quên đi, sao cũng được, cậu ta sẽ không bao giờ cưỡng cầu những gì mình không thể có được. Cho dù là tình thân hay sự chú ý của người khác, không có cũng không sao.
Phương Nịnh nghe được sự tình, chợt cảm thấy muốn ói.
[Haizz, em chồng này thật ngu ngốc, không biết dùng miệng.]
[Không biết xé mặt anh ta à, bị mắng như vậy cũng nhịn được, thực sự không phải là người mà!]
Gương mặt không lộ vẻ gì của Quý Hướng Thần thoáng qua mấy phần lạnh lùng. Quý Hướng Niên cho tiền cậu ta cũng không mắng cậu ta như vậy. Tại sao cô lại mắng cậu ta không phải là người?
Ngay tại lúc ánh mắt Quý Hướng Thần lạnh thêm mấy phần, một giây sau cậu ta nghe được:
[Tội nghiệp anh chàng đẹp trai nhỏ bé, nếu cậu đã không phản kháng, vậy thì bây giờ để chị đây xé xác anh ta cho, nhìn cho thật kỹ nhé, thuận tiện còn kể cho người khác.]
[Màn trình diễn xé ô bắt đầu, hãy xem chị biểu diễn!]
Nghe được hai câu này, tâm tình lạnh lẽo của Quý Hướng Thần lập tức bị cuốn đi. Cậu ta ngơ ngác nhìn Phương Nịnh, ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc.
Hóa ra cô ấy muốn giúp mình...
Nhưng Chu Lực không nhìn ra được.
Trong thâm tâm hắn ta cho rằng chỉ cần hai đứa con đánh nhau thì cha mẹ nào cũng sẽ tìm nguyên nhân từ chính con mình. Cho nên vừa nhắc đến chuyện này, hắn liền tạt nước bẩn lên người Quý Hướng Thần, thêm mắm dặm muối kể lại toàn bộ sự việc.
Phương Nịnh nghe xong không đồng ý với quản lý mà chậm rãi đặt đũa xuống nói: “Chu Lực, anh đi trên đường nào?”
Chu Lực không khó hiểu: “Đường? Đường gì?”
Phương Nịnh mỉm cười nhìn hắn, cầm đũa chậm rãi nhét một miếng thịt vào miệng: “Tôi hỏi anh, anh đi cùng đường với Hướng Thần của chúng tôi à? Hay là được kẻ thù của cậu ta phái tới? Là, theo lời kẻ thù?”
Quý Hướng Thần nghe được mấy chữ “Hướng Thần nhà chúng tôi”, trong lòng có chút khác thường, từ xưa giờ chưa từng có ai xưng hô như vậy với cậu ta...
Chu Lực đã hiểu cô cố tình mắng hắn: “Cô có ý gì?”
Khóe miệng Phương Nịnh nhếch lên: “Minh tinh kia chỉ rách có miếng da, những người không biết còn tưởng Hướng Thần của chúng tôi đã gϊếŧ hắn đấy, anh mắng cậu ấy thậm tệ như kiểu ước gì cả thế giới đều biết.”