Chương 6: Cát hung

Sau khi trở lại Chư phủ, Chư Tầm Đào thức thời không có thấu đến trước mặt nương nàng Tôn phu nhân, hành lễ xong liền trở lại trong phòng mình.

Nhìn bóng dáng Chư Tầm Đào rời đi, trong mắt Tôn phu nhân tràn đầy chán ghét: “Thật là cái đầu gỗ, ta sinh nàng ra, nàng còn dám nhăn mặt với ta? Sớm biết như vậy thì đã không nên sinh nàng!”

Lời như vậy, Tôn phu nhân một ngày đều nói mấy lần ở trong phủ.

Chư Doanh Yên tập mãi thành quen: “Nương, hôm nay hầu phu nhân cùng Mịch Lạc muội muội không thân thiện với ta giống như bình thường, ta suy nghĩ, có phải bọn họ có hiểu lầm gì với ta hay không?.”

“Nương, tâm tư của nữ nhi ngươi rõ ràng nhất, ngươi phải giúp ta đó.”

Lông mày Tôn phu nhân nhăn lại: “Có phải do Chư Tầm Đào xúi giục không?”

Chư Doanh Yên khinh thường cười khẽ: “Nương, ngươi cảm thấy nàng dám sao?”

“Vậy cũng đúng.” Tôn phu nhân thu lại sắc mặt giận dữ, “Nếu nàng dám làm hỏng chuyện tốt của ngươi, xem ta thu thập nàng như thế nào.”

“Chỉ là Yên nhi, ngươi thật sự quyết định muốn buông tha Thái Tử, gả cho Tiêu thế tử sao? Lấy tài mạo của ngươi, xứng với Thái Tử.”

Ánh mắt của Chư Doanh Yên chớp động, cắn răng nói: “Thái Tử tương lai nhất định tam cung lục viện, giai lệ 3000. Hầu phủ địa vị hiển quý, chỉ dưới hoàng thất.”

“Cũng đúng, hậu trạch hầu phủ sạch sẽ, nam nhân Tiêu gia ba đời đều không nạp thϊếp. Gả cho Tiêu Cảnh Trạm, sẽ không bôi nhọ con ta.”

Tôn phu nhân ngẫm lại thấy cũng được: “Được rồi, chỉ cần là ngươi muốn, nương nhất định giúp ngươi.”

“Nhưng hôn ước là do tổ phụ cùng Tiêu lão hầu gia định ra, không dễ giải trừ.”

Trước ngày hôm nay, Chư Doanh Yên rất có tin tưởng, rốt cuộc hầu phu nhân cùng Tiêu Mịch Lạc đều chán ghét Chư Tầm Đào, thích chính mình.

Nhưng hôm nay……

Tôn phu nhân vỗ vỗ tay Chư Doanh Yên: “Chỉ cần là ngươi muốn, nương nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.”

“Cảm ơn nương, nương thật tốt với ta.” Chư Doanh Yên lộ ra tươi cười với Tôn phu nhân, ôm cánh tay Tôn phu nhân làm nũng.

“Nhị tiểu thư, phu nhân đã tới.”

Mới trở lại trong phòng mình, ghế cũng chưa ngồi ấm, Chư Tầm Đào liền nghe thấy người mẹ tiện nghi kia tới tìm chính mình.

“Các ngươi đều đi ra ngoài.” Tôn phu nhân đuổi tất cả nha hoàn đi ra ngoài, trong phòng chỉ chừa hai mẹ con.

“Lời này ta chỉ nói một lần, ngươi ghi tạc một câu một chữ vào trong lòng cho ta.”

“Tiêu thế tử là người trong lòng của tỷ tỷ ngươi, nếu ngươi dám đoạt người với tỷ tỷ ngươi, ta chắc chắn sẽ lột da của ngươi ra. Hôn ước của ngươi cùng Tiêu thế tử, ta sẽ tự nghĩ cách thu hồi.”

“Đến lúc đó, nếu ngươi không bày trò phá đám, có lẽ ta còn nguyện ý tìm cho ngươi một việc hôn nhân tốt. Ngược lại, nửa đời sau của ngươi chắc chắn sẽ không có ngày sống yên ổn.”

Sau khi bỏ lại mấy lời tàn nhẫn, Tôn phu nhân liền không muốn ở lại thêm, nhanh chóng rời đi.

Tôn phu nhân biểu hiện không khác gì mẹ kế, Chư Tầm Đào lại không thèm để ý, cũng không thương tâm.

Đời trước nàng là cô nhi, đời này cũng chỉ xem chính mình là cô nhi. Chỉ là cô phụ một phen tâm ý của tổ phụ.

Nhưng đây cũng coi như là một cái tin tức tốt.

Vì muốn dỗ cho Chư Doanh Yên vui vẻ, nương của nàng sẽ dùng hết tất cả biện pháp.

Nàng ngồi chờ làm vương phi quả phụ là được.

……..

“Đại sư, thế nào rồi?” Một nam tử tuấn dật mày nhíu chặt, mắt lộ ra lo lắng, “Đã trừ được yêu tinh kia chưa?”

“Thời vậy, mệnh vậy, yêu tinh xuất hiện, sao có thể dễ dàng tiêu trừ, a di đà phật.”

Nam tử ngồi ở đối diện lão hòa thượng đầu trọc kia có gương mặt hiền từ, bộ dáng trầm tĩnh có thể trấn an nhân tâm.

“Yêu tinh hiện thế, làm hại nhân gian, thân là trữ quân[1], chẳng lẽ cô chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ yêu tinh tàn sát bừa bãi sao?”

Tay Thái Tử nắm thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên:

“Đại sư, thật sự không có chút đường sống nào sao?”

Đại sư thở dài một hơi: “Thiên mệnh, không thể trái.”

Ngay lúc hai người lâm vào cục diện bế tắc, đại sư đột nhiên nhìn thấy bên cạnh yêu tinh kia không biết từ khi nào sáng lên một viên sao trời khác.

Đại sư bấm tay tính toán, rốt cuộc cười: “Ông trời còn thương, trời xanh cuối cùng là không đành lòng bá tánh chịu cực khổ, ngôi sao may mắn đã hiện, Ung triều được cứu rồi.”

[1] Trữ quân (chữ Hán: 儲君), hay còn được gọi là Tự quân (嗣君)[1][2], Trữ nhị (儲貳)[3], Trữ vị (儲位)[4][5], Trữ tự (储嗣) hoặc Quốc bổn (國本)[6][7], là cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa để sau này nối ngôi Hoàng đế hay Quốc vương của khối Đông Á.