“Nương.” Tiêu Mịch Lạc đi thay đổi một bộ quần áo mà khoan thai tới muộn, nhìn bộ diêu nằm trong hộp gấm, trong mắt tràn đầy đau lòng.
“Chư Tầm Đào, ngươi làm hỏng bộ diêu do Hoàng Hậu nương nương ngự ban, ngươi đã nghĩ phải giải thích với Hoàng Hậu nương nương như thế nào chưa?”
Loại nữ nhân như Chư Tầm Đào sao có thể xứng đôi với đại ca nàng, chờ sau khi hôn sự của hai người bọn họ kết thúc, nàng nhất định phải nghĩ cách để Doanh Yên tỷ tỷ làm tẩu tẩu của mình.
Ánh mắt của Chư Tầm Đào sáng lên, Tiêu Mịch Lạc chính là thần trợ công giúp Chư Doanh Yên gả cho Tiêu Cảnh Trạm, cứu binh tới: “Tiêu cô nương cảm thấy ta nên làm thế nào?”
Trên mặt Tiêu Mịch Lạc lộ vẻ khinh thường: “Ta nói thế nào ngươi liền làm như thế à? Ta nói ngươi căn bản là không xứng với đại ca ta……” Mau chóng lui hôn sự cùng ca ta!
Chư Tầm Đào sâu kín thở dài, bộ dáng không thể nề hà[1]: “Việc hôn nhân của hai bên chính là vì muốn kết duyên Tần Tấn[2], nếu Tiêu cô nương coi thường ta, vậy ta liền……”
【Đồng ý từ hôn.】
“Hồ nháo!” Tưởng Y Tĩnh quát bảo ngưng lại, “Hôn nhân đại sự, chính là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, sao có thể để các ngươi làm càn như thế. Mịch Lạc, nương đã dạy ngươi như vậy sao?”
Tiêu Mịch Lạc bẹp miệng: “Nương!”
Khó khăn lắm Chư Tầm Đào mới chính miệng đồng ý từ hôn.
Chư Tầm Đào an tĩnh như gà, yên lặng cổ vũ cho Tiêu Mịch Lạc:
【Chỉ cần cái cuốc dâng cao, không có góc tường nào là không đào được. Tiêu Mịch Lạc, Chư Doanh Yên có thể gả cho ca ngươi hay không, liền xem ngươi có ra sức hay không!】
Dưới chân Tiêu Mịch Lạc lảo đảo một cái, thiếu chút nữa không đứng được.
Nàng nghe được cái gì?
Nàng vậy mà nghe được Chư Tầm Đào cổ động nàng giúp Doanh Yên tỷ tỷ cùng ca nàng thành hôn?!
Chả lẽ bởi vì bộ diêu hỏng khiến nàng chịu kí©h thí©ɧ quá lớn nên sinh ra ảo giác sao?
Vẻ mặt Tiêu Mịch Lạc cổ quái nhìn về phía Chư Tầm Đào nãy giờ không mở miệng, bĩu môi, muốn nói cái gì, lại không phun ra được nổi một chữ.
Chư Doanh Yên cũng đem Tiêu Mịch Lạc trở thành cứu tinh: “Mịch Lạc muội muội, chuyện bộ diêu bị hỏng, hầu phu nhân đã giải quyết, ngươi chớ có vì việc này mà làm ầm ĩ cùng hầu phu nhân.”
Nói xong, Chư Doanh Yên chớp chớp mắt với Tiêu Mịch Lạc, đừng quên ước hẹn ngày mai.
Tuy rằng nàng nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao thái độ của hầu phu nhân với mình lại thay đổi lớn như vậy, nhưng Tiêu Mịch Lạc là nữ nhi duy nhất Tiêu gia.
Chỉ cần Tiêu Mịch Lạc còn đứng ở phía mình, nàng liền có nắm chắc có thể gả cho Tiêu Cảnh Trạm như cũ.
Tiêu Mịch Lạc chớp mắt đáp lại: “Nương, ngươi xem Doanh Yên tỷ tỷ đối xử với ta thật tốt. Đúng rồi nương, ngày mai ta và Doanh Yên tỷ tỷ muốn hẹn nhau ra phủ, ngươi đồng ý đi.”
Ôi mẹ ơi.
Vừa nghe thấy cái này, nếu trên mặt Chư Tầm Đào bình tĩnh thì nội tâm đã chấn động mạnh mẽ:
【Tống Tử Xuyên, liếʍ cẩu[3] số một của Chư Doanh Yên, muốn lên sân khấu.】
【Chư Doanh Yên biết rõ Tống Tử Xuyên có hảo cảm với mình, còn tác hợp cho Tống Tử Xuyên cùng Tiêu Mịch Lạc gặp mặt. Đây là Chư Doanh Yên chuẩn bị hai tay cùng tóm cả cô em chồng lẫn muội phu.】
【Cũng đúng, người Tiêu gia sủng Tiêu Mịch Lạc, Tiêu Mịch Lạc lại nghe Tống Tử Xuyên, mà Tống Tử Xuyên nghe Chư Doanh Yên. Cứ như vậy, Chư Doanh Yên tương đương là bắt được toàn bộ hầu phủ.】
【Nhưng mà Tống Tử Xuyên thật sự không phải thứ gì tốt, liền bởi vì trong lòng thích Chư Doanh Yên, vì muốn bò lên trên, vậy mà chủ động đưa Tiêu Mịch Lạc đến trên giường nam nhân khác.】
【Khi Tiêu Mịch Lạc biết chân tướng không chịu nổi nhục nhã như thế, lại thống hận chính mình có mắt không tròng, gả sai người, liền treo cổ tự tử.】
Lúc phát hiện Chư Doanh Yên mách lẻo chính mình ở trước mặt người Tiêu gia không bao lâu, Chư Tầm Đào đã ý đồ khuyên giải Tiêu Mịch Lạc, cách Chư Doanh Yên xa một chút.
Nhưng đứa nhỏ ngốc này không đấu lại Chư Doanh Yên.
Sau khi nghe nàng nói lời này, Tiêu Mịch Lạc nói nàng ghen ghét Chư Doanh Yên, châm ngòi ly gián.
Cũng tốt.
Đã sống hai đời rồi, nàng vẫn hiểu một chút đạo lý:
Buông bỏ tình tiết giúp người, tôn trọng vận mệnh của người khác.
Nàng đều chuẩn bị đi làm quả phụ, Tiêu Mịch Lạc muốn gả cho ai, cuộc sống thế nào, liên quan gì tới nàng?
Học được tôn trọng, tầm mắt của Chư Tầm Đào nhìn thẳng, cho nên không có nhìn thấy Tiêu Mịch Lạc đại kinh thất sắc[4].
Môi Tiêu Mịch Lạc run run, nhìn Chư Doanh Yên đầy sợ hãi, lại mâu thuẫn mà nhìn Chư Tầm Đào: “Nương, ta không ra ngoài nữa, ngày mai ta không ra khỏi cửa, ta muốn ở trong nhà!”
Chư Tầm Đào: “?”
Chư Doanh Yên: “!”
Chư Doanh Yên: “Mịch Lạc muội muội, có phải thân mình không thoải mái không? Nếu vậy thì chúng ta hẹn hôm khác vậy.”
Quan hệ của Tiêu Mịch Lạc và Chư Doanh Yên tốt đến mức tuy hai mà như một, Chư Tầm Đào ngoan ngoãn không có xen mồm:
【Cũng đúng, ngày mai không gặp thì ngày kia gặp, ngày kia không gặp được thì ngày kìa gặp.】
【Khiến Tiêu Mịch Lạc gả cho Tống Tử Xuyên lưu luyến si mê chính mình, đối Chư Doanh Yên mà nói chính là trăm lợi mà không một hại.】
【Dựa vào Tống Tử Xuyên, Chư Doanh Yên có thể nắm Tiêu Mịch Lạc trong lòng bàn tay, quả thực chính là hai tầng bảo hiểm. Cuộc gặp mặt này cần thiết xảy ra.】
Đồng tử của Tiêu Mịch Lạc chấn động: “!!!”
[1] Nề hà: như
quản ngại[2] Duyên Tần Tấn: Tần Tấn chi hảo - Nên duyên Tần Tấn: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống trở về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn rất khoan dung độ lượng, giữ mối bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả Công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, tại sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập tức xin lỗi nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ.
[3] Liếʍ cẩu "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
[4] Đại kinh thất sắc · Ý nghĩa: cực kỳ hoảng sợ; cực kỳ sợ hãi.