Đã nhìn ra đại ca đại tẩu không thích Chư Tầm Đào làm con dâu, nếu không chất nữ không đến mức bôi nhọ thanh danh của Chư Tầm Đào như vậy.
Nhìn tiểu tôn tử vui vẻ ở bên cạnh Chư Tầm Đào, Tiêu Viễn Khải nhắc nhở một câu:
“Nương, ta biết cảm tình của cha nương cùng Chư lão đại nhân cực tốt, trong lòng lại thích Chư nhị cô nương. Chỉ là, dưa hái xanh không ngọt.”
Chư Tầm Đào không nên bị người hiểu lầm như vậy, hầu phủ thiếu nàng một cái công đạo.
“Nhị thúc nói đúng!”
Chư Tầm Đào gật đầu: “Lão phu nhân ngươi yên tâm, chẳng sợ chỉ có một mình ta, ta cũng sẽ sống thật tốt.”
Bắt lấy tay Chư Tầm Đào, Thịnh lão phu nhân không nói ra lời.
Năm đó, Chư lão đại nhân thích cô cháu gái Chư Tầm Đào này, biết nhi tử mình là người hồ đồ chỉ lo thăng tiến mà không để ý tới việc ở hậu trạch, con dâu Tôn thị bất công đại nữ nhi, cho nên Chư lão mới đem tiểu cô nương Chư Tầm Đào dưỡng ở bên người.
Sau này Chư lão đại nhân bệnh nặng, sợ không có chính mình chiếu cố, Chư Tầm Đào ở trong nhà chịu bắt nạt, lúc này mới nhờ cậy hai vị lão hữu thay mình chiếu cố Chư Tầm Đào, định ra hôn sự cho Chư Tầm Đào cùng Tiêu Cảnh Trạm.
Ai cũng không biết chính là, nếu không phải vì ba vị lão nhân gia, Chư Tầm Đào trước nay chưa từng suy nghĩ đến việc gả cho Tiêu Cảnh Trạm.
Trước kia không có, hiện tại càng không.
Có pháo hôi nào chán sống mà đi tranh đoạt nam chính cùng nữ chính.
Nàng chỉ là xui xẻo có hôn ước với nam chính, liền phải chịu người trong nhà ngoài ngõ bắt nạt.
Nếu thật sự gả cho Tiêu Cảnh Trạm, nàng sợ chính mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Cuối cùng, Thịnh lão phu nhân suy sụp thở dài: “Là mấy lão gia hỏa chúng ta nghĩ quá đơn giản.”
Tiêu Mịch Lạc sợ tới mức run lên một cái giật mình: “Tổ, tổ mẫu, ngươi nói lời này là có ý tứ gì?”
Thịnh lão phu nhân tức giận mà nhìn về phía cháu gái nhỏ: “Có ý tứ gì, ý tứ chính là hợp với ý ngươi. Lúc này, cả nhà các ngươi đều vui vẻ đi!”
Lời này khiến cho Tiêu Mịch Lạc sợ tới mức chân mềm nhũn: “Hiểu lầm, trước kia đều là hiểu lầm. Từ……”
Tiêu Mịch Lạc hơi ngừng lại, bỏ qua câu trung gian, Tiêu Mịch Lạc nói: “Hiện giờ, ta cùng nương ta đều rất thích Chư Tầm Đào, nương còn luôn miệng khen Chư Tầm Đào. Đại, đại ca, đại ca không có tình cảm gì với Chư Doanh Yên, y căn bản là không thích Chư Doanh Yên!”
Các nàng đều tiếp thu Chư Tầm Đào, vì sao ngược lại muốn từ hôn?
“Tổ mẫu, việc hôn sự của ca ta quan trọng, không thể tùy tùy tiện tiện nói lui liền lui. Ngươi…… Ngươi đợi một chút, ta, ta đi tìm nương ta tới.”
Trường hợp này sao nàng có thể khống chế được, nàng cần thiết đi tìm thêm viện binh.
“Haiz……” Thịnh lão phu nhân lắc đầu, trìu mến mà sờ sờ khuôn mặt bụ bẫm của tiểu huyền tôn, “Thần Lương, ngươi phải ngoan ngoãn, đừng có học cô cô ngươi.”
Tiêu Thần Lương nâng khuôn mặt bụ bẫm toàn thịt của mình lên, nhếch miệng tươi cười: “Oa, oa ngoan, đô đô không ngoan.”
Vị cô cô Tiêu Mịch Lạc bị Tiêu Thần Lương phê bình không ngoan đang chạy vội đi, vẻ mặt hoảng loạn: “Nương, đại sự không ổn, đại sự không ổn rồi!”
“Làm sao vậy?” Tưởng Y Tĩnh bị hoảng sợ, “Là Tầm Đào lại nói Thần Lương sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Hôm nay nhị thúc mang theo Thần Lương đi gặp Chư Tầm Đào, chính là vì muốn biết rõ ràng, khi nào Tiêu Thần Lương bị mất tích, lại bị mất tích như thế nào, sau này có tìm về được không.
Lúc này Tiêu Mịch Lạc chạy tới, Tưởng Y Tĩnh chỉ cho là có tin tức về chuyện của Tiêu Thần Lương.
Tiêu Mịch Lạc lắc đầu: “Không phải, là hôn sự của đại ca cùng Tầm Đào tỷ tỷ xảy ra vấn đề. Tổ mẫu hình như muốn đồng ý hủy bỏ hôn sự của đại ca cùng Tầm Đào tỷ tỷ.”
Nói xong, sắc mặt Tiêu Mịch Lạc trắng bạch: “Nếu hai người bọn họ hủy bỏ hôn sự, sau này Chư Doanh Yên sẽ không tới làm đại tẩu của ta chứ?!”