Chương 29: Ảnh hưởng

Nghe được ký ức thời thơ ấu của mình từ Thịnh lão phu nhân, Tiêu Mịch Lạc cảm thấy dạ dày vô cùng đau đớn, khi còn nhỏ, quan hệ giữa nàng và Chư Tầm Đào tốt như vậy sao? Nàng từng thích Chư Tầm Đào như vậy à?

Tiêu Mịch Lạc không nghĩ ra, Thịnh lão phu nhân lại càng nói càng tức giận:

“Cái đồ không lương tâm nhà ngươi, uổng công Đào Đào khi còn nhỏ chiếu cố ngươi như vậy, sau khi lớn lên, ngươi liền trở mặt không nhận người?”

Nhìn thấy cháu gái thân cận với Chư Doanh Yên, lại nơi chốn xem Chư Tầm Đào không vừa mắt, trong lòng Thịnh lão phu nhân cũng có lửa giận.

Nếu không phải cháu gái trưởng thành, có quyền tự do kết bạn với bất cứ ai, thì dù cho Thịnh lão phu nhân có thương cháu gái nhỏ này đến đâu, chắc chắn sẽ nói một chút đạo lý với Tiêu Mịch Lạc.

“Nếu không phải Đào Đào khuyên ta, thì chắc đoạn thời gian kia, ta đã bị ngươi làm cho tức chết rồi.”

Thịnh lão phu nhân tức Tiêu Mịch Lạc tuyệt tình tuyệt ý, hỉ nộ vô thường.

Cho dù là cháu gái ruột của mình, Thịnh lão phu nhân cũng cho Tiêu Mịch Lạc một cái đánh giá: Bạch nhãn lang.

Vẫn là Chư Tầm Đào khuyên Thịnh lão phu nhân, đừng vì người ngoài như nàng và bất hòa với cháu gái ruột.

Có khả năng là Tiêu Mịch Lạc đã trưởng thành, cảm thấy chơi cùng Chư Doanh Yên càng hợp ý. Nếu miễn cưỡng giao hảo cùng nàng, Tiêu Mịch Lạc thống khổ, mà nàng cũng sẽ không vui vẻ gì.

Chư Tầm Đào còn nói, sở dĩ nàng chiếu cố Tiêu Mịch Lạc, đối đãi với Tiêu Mịch Lạc giống như muội muội ruột, chỉ thuần túy bởi vì Tiêu Mịch Lạc là cháu gái của Thịnh lão phu nhân.

Tất cả những gì nàng làm, đều là vì Thịnh lão phu nhân.

Chư Tầm Đào tự nhận nói được tình ý chân thành, không có nửa câu giả dối, nhưng Thịnh lão phu nhân lại cho rằng Chư Tầm Đào nói những lời đó là vì an ủi mình.

Giống như Chư Tầm Đào nói, Thịnh lão phu nhân không thể bắt ép Tiêu Mịch Lạc chỉ có quan hệ tốt với Chư Tầm Đào, không cho nàng kết bạn với người khác.

Nếu đã thành không thể thay đổi sự thật, vậy thì chính mình phải nghĩ thoáng một chút, tiếp thu sự thật.

Vì việc này, Thịnh lão phu nhân rất là áy náy với Chư Tầm Đào.

Nếu không phải sợ chính mình đưa cho Chư Tầm Đào thứ gì tốt, đều sẽ bị Tôn phu nhân cướp đi đưa cho Chư Doanh Yên. Rốt cuộc việc này không phải là Tôn phu nhân chưa làm qua, nếu không thì Thịnh lão phu nhân đều muốn cho Chư Tầm Đào của hồi môn của mình rồi.

Việc này nhìn thế nào cũng đều là Tiêu Mịch Lạc không đạo nghĩa, người làm tổ mẫu như bà tự nhiên muốn giúp đỡ bồi thường.

Nhưng mà, mặc dù lúc ấy không đưa đi, Thịnh lão phu nhân cũng đã tính toán, chờ Chư Tầm Đào gả tới hầu phủ, lại giao cho Chư Tầm Đào.

Sau đó, ở trong hầu phủ này, ngoài bà và lão nhân ra thì ngay cả Tiêu Cảnh Trạm cũng đều không thích Chư Tầm Đào, Chư Tầm Đào còn sinh ra ý niệm gả cho người khác, Thịnh lão phu nhân chỉ có thể thay đổi chủ ý: Đem mấy thứ này thêm trang[1] cho Chư Tầm Đào.

“Đoạn thời gian đó, nếu không có Đào Đào ở bên, ta cũng không biết chính mình khi nào mới có thể nghĩ thoáng. Đào Đào, ngươi thật sự đã chịu không ít ủy khuất. Tuệ cực tất thương[2], ngươi không cần thức đại thể[3] như thế ở trước mặt tổ mẫu, tổ mẫu cũng vẫn sủng ngươi.”

Tiêu Mịch Lạc nghe tổ mẫu nói đến mức đầu đều không nâng lên nổi, Tiêu Viễn Khải thì kinh ngạc nhìn về phía Chư Tầm Đào.

Chư Tầm Đào trong miệng nương mình khác hoàn toàn với Chư Tầm Đào trong ấn tượng của mình, một cái là người có thể bao dung, lòng dạ rộng lượng, một cái lại là tùy hứng làm bậy, cậy sủng mà kiêu, còn không coi ai ra gì.

Cùng một người nhưng lại có hai cái đánh giá hoàn toàn tương phản, mà người đánh giá này lại đều là người của hầu phủ.

Tiêu Viễn Khải nghi hoặc mà nhìn về phía Tiêu Mịch Lạc, mà Tiêu Mịch Lạc bây giờ đều muốn vùi đầu xuống dưới bàn.

Bởi vậy, Tiêu Viễn Khải còn có cái gì không rõ.

Tiểu bối bởi vì yêu thích cá nhân, mà đưa ra đánh giá sai lầm về Chư Tầm Đào, dẫn tới những người không thân cận với Chư Tầm Đào như bọn họ cũng hiểu lầm theo.

[1] Thêm trang: tặng trang sức, tiền bạc, …cho cô dâu khi kết hôn với ý Nghĩa tang thêm sự giàu có, sung túc.

[2] Tuệ cực tất thương: Thông minh quá ắt sẽ bị tổn thương

[3] Thức đại thể: nghĩ vì đại cục