Giả vờ hoàn toàn không thấy được Chư Tầm Đào đang rối rắm, Thịnh lão phu nhân còn cười ha hả mà lôi kéo tay Chư Tầm Đào, miễn cho tiểu nha đầu này chạy: “Đều đến giờ này rồi, đương nhiên phải lưu lại đây ăn cơm. Đào Đào, chắc ngươi không phải không chịu ở lại ăn một bữa cơm cùng ta chứ.”
“Thần Lương, ngươi cũng ở lại ăn cơm cùng tằng tổ mẫu được không?”
Vừa nghe có ăn, Tiêu Thần Lương dùng sức gật đầu, có vẻ vụng về lại đáng yêu.
“Đào kỉ đô đô, ôm.” Đồng ý với tằng tổ mẫu xong, Tiêu Thần Lương lại đem lực chú ý dừng lại ở trên người Chư Tầm Đào.
Quả đào ăn rất ngọt, có phải vị đô đô này cũng rất ngọt hay không, bởi vì nàng là Đào kỉ đô đô mà.
“Không, không tốt lắm đâu?” Chư Tầm Đào ngoài miệng phủ định, tay lại không chịu khống chế mà duỗi về phía tiểu mập mạp Tiêu Thần Lương.
Dùng cái tư thế rút củ cải, liền rút Tiêu Thần Lương lên khỏi mặt đất, ôm vào trong lòng ngực.
Trọng lượng này, thật rắn chắc.
Da thịt trắng nõn, mềm mại, có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này ngày thường được ăn ngon uống tốt.
Cái mũi nhỏ của Tiêu Thần Lương dung sức hít hít, giống như cún con, ngửi ngửi trên người Chư Tầm Đào: “Đào kỉ đô đô, ngươi thơm quá.”
Nhưng mà mùi hương trên người Đào kỉ đô đô hình như không giống với khi ăn đào.
Chư Tầm Đào gục đầu xuống, dung đầu đâm đâm vào người Tiêu Thần Lương: “Để ta ngửi xem Thần Lương thế nào nha, oa, Thần Lương cũng thơm quá.”
Mùi sữa.
Tiêu Thần Lương bị Chư Tầm Đào đùa đến cười “Khanh khách” không ngừng, cái miệng nhỏ vẫn luôn kêu “Ngứa”, thân mình xoắn đến xoắn đi trốn tránh công kích của Chư Tầm Đào, một đôi móng vuốt nhỏ lại túm chặt quần áo của Chư Tầm Đào, không chịu buông ra.
Tiêu Viễn Khải nhìn một màn trước mắt này, cảm thấy rất là ngoài ý muốn.
Tiểu tôn tử này của ông tuy không phải đặc biệt kiều khí[1], cũng không hay khóc nhè, nhưng cũng không có dễ thân cận như vậy, ngoài người thân ra thì không cho ai ôm hết.
Trước kia nhìn thấy Chư Doanh Yên có thể ôm tiểu tôn tử, ông còn cho rằng Chư Doanh Yên thiện tâm, cho nên dễ dàng được tiểu đứa nhỏ tiếp thu.
Thẳng đến hôm nay, Tiêu Viễn Khải mới hiểu được, so sánh với Chư Tầm Đào, lúc trước Tiêu Thần Lương nguyện ý để Chư Doanh Yên ôm, hoàn toàn là bởi vì người thân yêu cầu, không phải nó tự mình chủ động.
Cuối cùng ông cũng hiểu vì sao nương mình lại kiên trì muốn cho Chư Tầm Đào gả cho cháu trai mình như vậy.
Có lẽ, Chư Tầm Đào trời sinh nên là người của Tiêu gia bọn họ.
Nhưng làm sao Tiêu Viễn Khải có thể tưởng tượng được, sở dĩ tiểu tôn tử của ông dễ dàng tiếp thu Chư Tầm Đào như vậy, không phải bởi vì cảm thấy Chư Tầm Đào tốt thế nào, mà thuần túy là bởi vì tên của Chư Tầm Đào ăn quá ngon.
Tiêu Thần Lương mới cai sữa không bao lâu, ăn cái gì đều cảm thấy ngon.
Mùa hè lại vừa mới qua đi, Tiêu Thần Lương nho nhỏ liền đặc biệt có ấn tượng đối với quả đào.
Hiện tại không ăn được, Tiêu Thần Lương thèm cực kỳ, vừa nghe có cái cô cô tên gọi quả đào, Tiêu Thần Lương có thuộc tính tham ăn sao có thể không thích được.
Nếu nói, ngay từ đầu Tiêu Thần Lương nguyện ý tiếp cận Chư Tầm Đào là bởi vì tên của Chư Tầm Đào giống loại trái cây ăn ngon nó thích, nhưng hiện tại nó lại cảm giác được cô cô này rất thích mình, mới nguyện ý thân cận với Chư Tầm Đào.
Chờ đến giữa trưa, Tiêu Thần Lương ai cũng không cần, chỉ ăn vạ Chư Tầm Đào, để Chư Tầm Đào đút cơm cho mình.
Cũng may Chư Tầm Đào có kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ con này, cho nên làm được ra dáng ra hình, Tiêu Thần Lương thì ăn đến thơm ngào ngạt.
Nhìn một màn này, Thịnh lão phu nhân đột nhiên nhắc tới: “Khi Mịch Lạc còn nhỏ cũng giống như Thần Lương, đặc biệt thích quấn lấy Đào Đào, làm Đào Đào mang theo nàng chơi, đút cơm cho nàng ăn, còn không muốn cho Đào Đào về nhà, còn muốn ngủ cùng Đào Đào nữa.”
Tay gắp thức ăn của Tiêu Mịch Lạc cứng lại, vẻ mặt xấu hổ: “Tổ mẫu, thật, thật hay giả?”
“Không tin hỏi nương ngươi.” Thịnh lão phu nhân cũng từng nghi hoặc, khi còn bé quan hệ giữa hai đứa nhỏ tốt như vậy, nhưng sau khi lớn lên không biết vì sao lại có mâu thuẫn?
Thậm chí ở trong mắt Thịnh lão phu nhân, vẫn là Tiêu Mịch Lạc đột nhiên đơn phương gây chiến cùng Chư Tầm Đào.
Đối với quá khứ như vậy, sắc mặt của Chư Tầm Đào không thay đổi, bộ dáng không thèm để ý, làm cho Tiêu Mịch Lạc nhìn thấy càng thêm chột dạ.
Quá khứ mà Thịnh lão phu nhân nói, trước kia Tiêu Mịch Lạc có lẽ không nhớ rõ, nhưng gần đây những ký ức đó lại giống như sống dậy, nổi lên trong lòng Tiêu Mịch Lạc một lần nữa.
Khi đó, Tiêu Mịch Lạc là bé gái duy nhất ở Tiêu gia, nên nàng được mọi người vô cùng sủng ái, cực kỳ kiều khí.
Chư Doanh Yên ở Chư phủ cũng đồng dạng là kiều nữ, bị Tôn phu nhân nuông chiều.
Hai tiểu cô nương kiều khí đυ.ng vào nhau, không thua gì sao hỏa đâm vào trái đất.
Chỉ có Chư Tầm Đào, đứa nhỏ cha không thương mẹ không yêu, trái muốn dỗ tỷ tỷ, phải muốn dỗ muội muội, điều tiết quan hệ cho hai người.
Có Chư Doanh Yên làm so sánh, Tiêu Mịch Lạc đương nhiên thích Chư Tầm Đào có tính tình tốt, không đến nửa ngày liền giống như tỷ muội ruột, biến thành cái đuôi nhỏ của Chư Tầm Đào, hai người vô cùng thân thiết với nhau.
[1] Kiều khí: nũng nịu, mềm mại, được nuông chiều.