Bị tiếng lòng của Chư Tầm Đào chấn động khiến Tiêu Viễn Khải phản ứng chậm một nhịp, đến tận khi tôn tử ở trong lòng ngực vẫn luôn uốn éo thân mình, Tiêu Viễn Khải mới phản ứng lại rồi đặt đứa nhỏ xuống.
Tiêu Thần Lương bước hai cái chân ngắn nhỏ của mình, chạy lạch bạch giống như một con vịt con đến chỗ Chư Tầm Đào: “Ngươi là ai?”
“Khụ……” Giọng của Chư Tầm Đào có chút run, “Ta là……”
【Không được không được, sắp không khống chế được rồi, tiểu bảo bối, ngươi thích bao tải màu gì, về nhà cùng dì đi.】
Chịu đựng cảm giác tâm can run rẩy, Chư Tầm Đào khó khăn mà xê dịch chân, làm chính mình tận lực cách bé con đáng yêu này xa một chút: “Ta là Tầm Đào cô cô của ngươi.”
“Đào kỉ đô đô?” Tiêu Thần Lương lung lay đầu nhỏ, mở miệng nói chuyện làm cho nước miếng cũng chảy xuống.
【Ôi mẹ ơi, phạm quy rồi.】
【Thật sự không được, thật sự nhịn không được muốn đoạt đứa nhỏ này về.】
Nghe thấy Chư Tầm Đào vài lần nói muốn cướp đứa nhỏ, Tiêu Viễn Khải kiềm chế thu hồi cái tay muốn ôm cháu trai lại.
Đứa nhỏ nhà ông, Chư Tầm Đào muốn cướp là có thể cướp đi sao?
Hiện tại đã chứng minh, chẳng những người đại phòng có thể nghe được tiếng lòng của Chư Tầm Đào, ông cũng nghe được.
Như vậy, ông liền muốn biết, có phải tôn tử thật sự có nguy cơ bị mất tích không.
Chư Tầm Đào ngoan cường mà xoay mặt mình về phía Thịnh lão phu nhân: “Lão phu nhân, sắc trời không còn sớm, ta cũng nên trở về phủ rồi.”
Nhìn đôi mắt to đen như hạt châu của Chư Tầm Đào dừng ở trên người tiểu huyền tôn muốn rút cũng không rút ra được, trong lòng Thịnh lão phu nhân hết sức vui mừng: “Đào Đào mới ở cùng ta chưa đến nửa canh giờ đâu? Huống chi, còn chưa qua buổi trưa nữa, muộn chỗ nào?”
Chư Tầm Đào khóc không ra nước mắt, trên mặt lại là càng thêm không có biểu tình gì:
【Lão phu nhân, ngài tha ta đi mà, ta không giả bộ được nữa mất, sẽ OOC[1] đấy.】
【Nếu còn không cho ta đi, đừng trách ta đoạt tiểu mập mạp, dạy hư tiểu mập mạp đó.】
Thịnh lão phu nhân là rất vui lòng nhìn thấy Chư Tầm Đào thân cận với Tiêu Thần Lương, bà hận không thể để tất cả mọi người trong hầu phủ đều thích Chư Tầm Đào như mình.
Nhưng một câu cuối cùng của Chư Tầm Đào làm Thịnh lão phu nhân dung ánh mắt trách cứ mà nhìn con trai thứ hai một cái.
Tiêu Viễn Khải hơi không được tự nhiên, trước đó ông không cho Chư Tầm Đào gặp tôn tử, đầu tiên là cảm thấy Chư Tầm Đào phẩm tính không tốt, đúng là sợ Chư Tầm Đào dạy hư tôn tử.
Thứ hai, ngay cả trưởng tỷ cùng cha cùng mẹ mà Chư Tầm Đào còn không hề có tình cảm, tôn tử nhà ông còn nhỏ như vậy, bị bắt nạt cũng không thể cáo trạng được.
Cho nên……
Nhưng giờ này khắc này, Tiêu Viễn Khải vô cùng khẳng định, Chư Tầm Đào chẳng những sẽ không bắt nạt tôn tử nhà ông, ngược lại còn cực kỳ thích tôn tử.
Sự yêu thích của Chư Tầm Đào đối với tôn tử, đều có thể phun ra từ hốc mắt rồi kìa.
[1] OOC: out of character, hành động không đúng với hành vi bình thường.