Nói đến chuyện này, trên đời này thật không ai có thể ủy khuất hơn Chư Tầm Đào.
Mỗi lần tới hầu phủ, mục đích của nàng đơn thuần chỉ vì xem phu thê lão hầu gia.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, người hầu phủ lại nhận định mỗi một lần nàng đến, đều là hướng về phía Tiêu Cảnh Trạm, cảm thấy nàng là vì giữ được vị trí phu nhân thế tử, mượn cơ hội muốn câu dẫn Tiêu Cảnh Trạm.
Thật sự…… không thể nào hiểu nổi!
Mà nàng lại không thể chỉ vì một chút hiểu lầm như vậy mà không để ý hai vị lão nhân gia luôn quan tâm nàng.
Đúng là……
Tạo nghiệt mà!
Nhắc tới những việc này, Chư Tầm Đào liền tràn đầy nước mắt thương tâm lau mãi không xong.
Cũng may hôm nay ở dưới tình huống Chư Tầm Đào không biết, nàng tẩy trắng thành công.
Sau khi chải vuốt rõ ràng điểm này, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Cảnh Độ cùng Tiêu Mịch Lạc không biết nên đồng tình đại ca bọn họ tự mình đa tình, hay là nên vốc một phen nước mắt thương tâm thay cho Chư Tầm Đào.
“Đại ca, từ lúc Tầm Đào tỷ tỷ đính hôn với ngươi đến nay, đều không có cái gì tốt, toàn là phiền toái cùng ủy khuất. Tầm Đào tỷ tỷ thật thảm.”
Đều là nữ tính, trong một giây, Tiêu Mịch Lạc hung hăng đồng tình với Chư Tầm Đào:
“Khó trách Tầm Đào tỷ tỷ nản lòng thoái chí, thà rằng gả cho Dục Vương làm quả phụ, thời điểm bị Chư Doanh Yên oan uổng, đều không cãi lại một chữ vì mình. Nương, Tầm Đào tỷ tỷ quá đáng thương.”
Hốc mắt của Tưởng Y Tĩnh hơi ướt: “Về sau đối tốt với Tầm Đào tỷ tỷ ngươi một chút.”
“Ta sẽ!” Không cần nương nói, nàng cũng sẽ làm như vậy.
Tiêu Cảnh Trạm bị phê phán một phen, y nhìn người nhà phản chiến trước mắt, giữa mày nhăn thành một chữ “Xuyên”: “Chờ một chút, nhị thúc sẽ đưa Thần Lương lại đây.”
Tiêu Cảnh Độ nói: “Nhị thúc tự mình đưa lại đây?”
“Không thì sao.” Sắc mặt của Tiêu Cảnh Trạm thật sự là không được đẹp cho lắm. Sau khi sự cố của Tiêu Cảnh Độ bị chứng thực, không có người sẽ lại đem những lời Chư Tầm Đào nói trước đó trở thành lời nói vô căn cứ.
Tiêu Mịch Lạc bị Tiêu Cảnh Trạm theo dõi, nàng rụt rụt cổ mình lại, cảm thấy lạnh cả người: “Đại ca, vừa rồi Tầm Đào tỷ tỷ nói, chuyện bên chỗ tổ mẫu có quan hệ với Chư Doanh Yên.”
Mới đầu Tiêu Cảnh Trạm không rõ nguyên do, sau khi suy tư một lúc, hàng mi khẽ động: “Từ hôm nay trở đi, cẩu cùng Chư Doanh Yên không được vào cửa lớn hầu phủ!”
Tiêu Mịch Lạc trừng lớn hai mắt: “Đại ca, không phải ngươi thích Chư Doanh Yên sao?”
“Ai nói ta thích Chư Doanh Yên?” Tiêu Cảnh Trạm khó hiểu.
Tiêu Mịch Lạc càng nói càng nhỏ giọng: “Ánh mắt của ngươi khi nhìn Chư Doanh Yên không giống với khi nhìn Tầm Đào tỷ tỷ, ta vẫn luôn cho rằng, người ngươi thích chính là Chư Doanh Yên.”
Nương cảm thấy Chư Doanh Yên tốt, đại ca cũng thích Chư Doanh Yên, đương nhiên là nàng sẽ duy trì Chư Doanh Yên……
Tiêu Cảnh Trạm giải thích: “Là ngươi thường nhắc trước mặt ta, tính tình Chư Tầm Đào không tốt, bất kính với trưởng tỷ Chư Doanh Yên, không hiếu thuận cha mẹ, chỉ biết dùng mánh khoé lấy lòng tổ mẫu……”
Nghe được vị hôn thê của mình tâm tính không ra gì như thế, sao y có thể không có chút cảm xúc nào.
Khi y nhìn Chư Tầm Đào, chỉ cảm thấy Chư Tầm Đào có trưởng tỷ ưu tú như Chư Doanh Yên làm tấm gương, sao lại không có chút đức hạnh nào như thế?
Chư Tầm Đào có tính tình như thế thì sao có thể trở thành phu nhân thế tử hầu phủ, hầu phu nhân tương lai.
Tiêu Cảnh Độ nghe ra vấn đề, Chư Tầm Đào là nữ tử khuê các, dù hai người có đính hôn, đại ca cũng không thể quá mức thân cận cùng Chư Tầm Đào.
Hơn nữa, đại ca giúp Thái Tử làm việc chính sự, liền càng không có cơ hội hiểu biết Chư Tầm Đào.
Tất cả ấn tượng về Chư Tầm Đào của đại ca đều là thông qua Mịch Lạc sinh ra……
Rất tốt, cái logic này xem như khép kín.
Ý thức được căn nguyên hiểu lầm hình như là do mình, cái miệng nhỏ của Tiêu Mịch Lạc đóng chặt, sợ tới mức không dám hé răng.