Chư Tầm Đào nhấp nhấp môi, thu lại tất cả cảm xúc
“……” Không có nghe được Chư Tầm Đào đáp lại, Tiêu Mịch Lạc vừa khó chịu, lại tự trách.
“Tầm Đào, ngươi đã đến rồi.” Tưởng Y Tĩnh nhìn thấy Chư Tầm Đào, trước tiên biểu đạt nhiệt tình chào đón Chư Tầm Đào tới, “Còn cố ý kêu ngươi chạy một chuyến tới đây, vất vả cho ngươi rồi.”
Tiêu Cảnh Độ theo sát sau đó: “Chư…… Tẩu tẩu, ngươi vất vả rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, uống ly trà.”
Thời điểm bị Tưởng Y Tĩnh thân thiết nắm tay, thân mình Chư Tầm Đào liền cứng đờ.
Lại chờ đến khi Tiêu Mịch Lạc dọn ghế mời mình ngồi, Tiêu Cảnh Độ đưa trà tới trong tầm tay mình, mở miệng đã kêu mình tẩu tẩu, cả người Chư Tầm Đào đều không được tự nhiên:
【Không phải người thiếu chút nữa gặp chuyện ngoài ý muốn là Tiêu Cảnh Độ sao? Mọi người không nên vây quanh Tiêu Cảnh Độ hỏi han ân cần, vây quanh ta làm gì nha?】
Nhìn ly trà trong tay, Chư Tầm Đào uống cũng không phải, không uống cũng không phải: “Tiêu tam công tử đây là kinh hách quá độ, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ?”
【A, Tiêu Cảnh Độ đây là thay đổi sách lược, đi theo lộ tuyến dụ dỗ, muốn làm ta không chú ý.】
【Tâm tư thật ác độc, một tiếng tẩu tẩu này, nếu ta không gả cho Tiêu Cảnh Trạm, sau này cũng không thể gả cho những người khác.】
【Đặc biệt là bị Chư Doanh Yên nghe được tiếng tẩu tẩu này, nhất định là hận chết ta.】
Tiêu Cảnh Độ: “……”
Nhìn đến bộ dạng thảm hại của Triệu Phương hôm nay, tưởng tượng nếu như không được Chư Tầm Đào nhắc nhở, thì người bị nâng trở về kia chính là mình, hắn sợ tới mức run người.
Trời đất chứng giám, hắn chỉ là thuần túy muốn gặp mặt Chư Tầm Đào, làm mình an tâm, tuyệt đối không có những ác niệm như Chư Tầm Đào nghĩ.
Tiêu Mịch Lạc cân bằng tâm lý, Tầm Đào tỷ tỷ không tin nàng, cũng không tin tam ca nàng.
Tưởng Y Tĩnh thở dài, bà có thể lý giải suy nghĩ của Chư Tầm Đào.
Vốn dĩ con thứ kêu Tầm Đào một tiếng tẩu tẩu, cũng không có vấn đề gì, rốt cuộc Tầm Đào đã đính hôn cùng Cảnh Trạm nhiều năm.
Chỉ tiếc, mấy ngày trước, trên dưới hầu phủ, ngoài nhị lão ra thì không một người thích Tầm Đào, ngược lại nơi chốn yêu kính Chư Doanh Yên.
Một tiếng tẩu tẩu của con thứ, không chỉ không thể kéo gần quan hệ giữa bọn họ, ngược lại sẽ đẩy Tầm Đào ra xa hơn, khiến Tầm Đào kinh sợ.
Vì thế, Tưởng Y Tĩnh chỉ có thể nói: “Cảnh Độ, Tầm Đào còn chưa thành hôn cùng đại ca ngươi, tiếng tẩu tẩu này cần chờ thêm chút thời gian. Khi đó lại kêu, cũng không muộn.”
“Đúng đúng.” Tiêu Mịch Lạc liên thanh đáp, “Tầm Đào tỷ tỷ, ngươi đừng so đo cùng tam ca ta, hắn chính là ngốc tử, thật sự thô kệch.”
Nói cái gì đấy.
thái độ của ba người Tưởng Y Tĩnh đối với Chư Tầm Đào càng tốt, Chư Tầm Đào liền càng sợ hãi.
Mặt ngoài, nàng bình tĩnh đạm nhiên, thực tế nội tâm đã hoảng vô cùng.
Nàng chính là nữ phụ pháo hôi, nữ phụ pháo hôi, nữ phụ pháo hôi!
Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Định luật nữ chính đã nói, phàm là nữ phụ đối nghịch với nữ chính, đều không chết tử tế được.
Nàng thành thật nằm yên, còn có thể bị nữ chính an bài gả cho người chết làm vương phi quả phụ.
Nếu mạnh mẽ trói định cùng Tiêu Cảnh Trạm, nàng sợ sẽ bị Chư Doanh Yên nghiền xương thành tro.
Tiêu Cảnh Độ là nam chính của Chư Doanh Yên, Tiêu Mịch Lạc là cô em chồng ủng hộ Chư Doanh Yên, hầu phu nhân thông tình đạt lý chỉ phục vụ vì Chư Doanh Yên.
Trong truyện gốc, sau khi Tiêu Cảnh Độ tàn, phế ngẫu nhiên thể hiện cảm xúc cũng chỉ vì chứng minh hắn tán thành người đại tẩu Chư Doanh Yên này.
Sau một hồi tẩy não như vậy, Chư Tầm Đào đã bình tĩnh lại.
“Phu nhân, chuyện đồ ăn của lão phu nhân đã tra được gì chưa?”
Chư Tầm Đào nói sang chuyện khác, miễn cho chính mình lại bị những người này mê hoặc, đã quên chính mình có mấy cân mấy lượng.
Biết có một số việc không thể nóng vội, Tưởng Y Tĩnh cũng không bức Chư Tầm Đào: “Tra xét, là một đầu bếp mới tới không biết nghe được tin tức từ chỗ nào, biết được lão phu nhân thích ăn đồ nhiều dầu mỡ.”
“Vì lấy lòng chủ tử, tự mình sửa thực đơn.”
Ánh mắt của Chư Tầm Đào hơi lóe, sắc mặt không được tốt lắm.
“Sao vậy? Đầu bếp kia có vấn đề gì sao?” Tưởng Y Tĩnh hỏi.
Chư Tầm Đào lắc đầu: “Phu nhân điều tra ra, hẳn là không có sai.”
【A a a, Chư Doanh Yên ngươi chờ đó cho ta.】