Hôm nay chỉ thích hợp người Tiêu gia ở cùng nhau, chúc mừng Tiêu Cảnh Độ sống sót sau tai nạn, một người ngoài như nàng không nên trộn lẫn.
Chư Doanh Yên vội vàng đi tới đúng lúc nghe được lời này, trong lòng thầm mắng Chư Tầm Đào chính là một kẻ ngu xuẩn.
Nàng càng không rõ chính là, một người không tri kỷ, không hướng về Tiêu gia như Chư Tầm Đào, vì sao đời trước Tiêu Cảnh Trạm lại coi nàng như trân bảo, sủng nàng cả đời, nhất sinh nhất thế nhất song nhân?
Trong chuyện này, dù nương có không thích Chư Tầm Đào cũng đều không nhịn được luôn nhắc mãi:
Sở hữu phúc khí của Chư Tầm Đào đều dùng vào việc gả cho Tiêu Cảnh Trạm.
“Nhị muội muội, nếu ngươi cảm thấy ngượng ngùng, không bằng tỷ tỷ đi cùng ngươi chuyến này đi. Tiêu tam công tử bị chấn kinh, nếu chúng ta không tỏ vẻ một chút thì không tốt lắm.”
Không có Chư Tầm Đào cùng đi, một mình nàng đi Tiêu gia tỏ vẻ quan tâm thì có chút không quá thích hợp.
Chư Tầm Đào nhíu mày, nàng không muốn đi Tiêu gia, càng không muốn đi cùng Chư Doanh Yên, xem người của Tiêu gia đối tốt với Chư Doanh Yên như thế nào, lại không thích chính mình như thế nào, nàng không có sở thích phạm tiện tìm ngược.
Chỉ là, so sánh với việc cự tuyệt Chư Doanh Yên bị vị nương tiện nghi kia tới tìm phiền toái, vẫn là đi tới Tiêu phủ một chuyến đơn giản hơn.
Rồi, cùng lắm thì đến lúc đó liền đứng im một chỗ làm phông nền cho Chư Doanh Yên.
Chư Tầm Đào mang vẻ mặt nghẹn khuất, đi theo phía sau Chư Doanh Yên giống như một tuỳ tùng, đi về hướng cửa phủ.
Nhưng khi các nàng gặp được Tôn phu nhân mặt kéo còn dài hơn so với Chư Tầm Đào, tình huống lại xoay ngược.
Tôn phu nhân đầu tiên là liếc xéo Chư Tầm Đào một cái, sau đó cười tủm tỉm mà kéo Chư Doanh Yên đến bên cạnh mình: “Yên nhi, Tiêu gia không có chuyện gì, ngươi chạy tới chạy lui cũng mệt.”
“Không bằng lần này ngươi lưu lại trong phủ cùng nương đi. Lần sau ngươi lại đi Tiêu phủ.”
“Nương?” Chư Doanh Yên không rõ nguyên do, không phải là nương của nàng nên giữ Chư Tầm Đào lại trong phủ sao? Sao có thể để Chư Tầm Đào đơn độc đi Tiêu gia.
Không phải nương không biết nàng có lòng muốn gả cho Tiêu Cảnh Trạm.
“Yên nhi, nghe lời.” Tôn phu nhân hít sâu một hơi, “Nương chắc chắn giúp ngươi.”
Xem không rõ tình huống trước mắt, ánh mắt của Chư Tầm Đào lập loè một chút: “Hay là ta cũng không đi, liền nói ta thấy thân thể không thoải mái?”
Chư Doanh Yên cùng nương nàng khẳng định không muốn nhìn thấy nàng đi lại quá thân cận cùng người Tiêu gia.
Nàng không đi, vừa lúc hợp ý hai người bọn họ.
Nhìn hai mẹ con Tôn phu nhân, trong lòng Chư Tầm Đào buồn rầu.
Dựa theo cốt truyện trong sách, hôn ước của nàng cùng Tiêu Cảnh Trạm chẳng những đã sớm hủy bỏ, mà hôn sự của nàng cùng Dục Vương đều nên gõ định, Chư phủ cùng hoàng thất chuẩn bị, chỉ chờ hành lễ.
Vì sao hiện thực cùng với cốt truyện trong sách lại khác nhau nhiều như vậy?
Còn có nữ chính Chư Doanh Yên này, biểu hiện quá kém.
Quan hệ của nàng với Tiêu gia không tốt như trong sách viết, ngay cả thủ đoạn hãm hại cũng chưa thành công lần nào.
Chư Tầm Đào chất vấn lần thứ 108 ở trong lòng: Khi nào thì hào quang nữ chính mới có thể sáng nhất, giành được nam chính, sau đó làm nàng gả cho Vương gia đã chết làm vương phi quả phụ.
Nữ chính này kém quá đi!