Tưởng Y Tĩnh không có trực tiếp đi tìm Tiêu Viễn Khải, bà đem tình huống nói cho phu quân mình, để cho hai huynh đệ bọn họ tự đi giải quyết.
Đừng nói Tiêu Viễn Khải, ngay cả Tiêu Viễn Sơn khi nghe được sự tình như vậy từ trong miệng phu nhân mình, đều cảm thấy vô cùng thần kỳ, không thể tin được.
Chỉ là, phu nhân ông chắc chắn sẽ không lấy loại chuyện này ra nói giỡn.
Chất tôn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà tình huống của nữ nhi mình cũng không tốt hơn bao nhiêu, thế mà lại bị một thư sinh nghèo kiết hủ lậu lừa gạt, thương tổn.
“Đại ca……” Tiêu Viễn Khải bình tĩnh hồi lâu, vẫn là không thể tiếp thu.
Tiêu Viễn Sơn hiểu Tiêu Viễn Khải: “Không cần bức bách chính mình, nếu không phải đại tẩu ngươi nói cho ta việc này, ta cũng cảm thấy thiên phương dạ đàm[1].”
“Ý của nương là chuyện về Thần Lương một chốc sẽ không phát sinh, ngươi không cần rối rắm quá nhiều. Ngược lại kiếp nạn của Cảnh Độ, ngày mai liền có thể biết được đáp án.”
“Nếu bên chỗ Cảnh Độ phát sinh đúng như lời Chư Tầm Đào nói, chuyện của Thần Lương, chúng ta liền không thể lại đại ý qua loa.”
Vỗ vỗ bả vai đệ đệ, Tiêu Viễn Sơn cổ vũ Tiêu Viễn Khải: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ta sẽ không làm Tiêu gia xảy ra chuyện.”
Tiêu Viễn Khải gật đầu, vào lúc ban đêm liền kêu nhi tử đưa tôn tử đến phòng mình, hai vợ chồng bọn họ mang theo ngủ một đêm.
Hôm sau.
“Đại ca, ngươi phải bảo vệ ta thật tốt đấy.” Tiêu Cảnh Độ ngồi trên lưng ngựa, biểu tình khổ đại cừu thâm[2].
Hắn đã quyết định nghe lời Chư Tầm Đào nói, từ chối Triệu Phương, nhưng cha hắn lại ấn cổ hắn bắt hắn đi.
Còn có thiên lý sao?
“Yên tâm.” Tiêu Cảnh Trạm gật đầu, “Sẽ không để ngươi có việc gì.”
Tiêu Cảnh Độ nhếch miệng cười trông còn khó coi hơn khóc: “Cái này làm sao ta có thể yên tâm được? Đại ca, ngươi có thể bảo hộ ta ngay cả một cọng tóc đều không sao chứ?”
Sắc mặt Tiêu Cảnh Trạm nghiêm nghị, chụp con ngựa một cái, khiến cho Tiêu Cảnh Độ nhanh lên đường: “Đừng làm nũng, ngươi không phải Mịch Lạc.”
Tiêu Cảnh Độ: “……” Hắn là đệ đệ thì làm sao, không phải muội muội liền không có nhân quyền sao?
Chư phủ.
Cả ngày, Chư Doanh Yên đều đang đợi một tin tức, chờ tin tức đời trước.
“Đại tiểu thư.”
“Thế nào?” Nhìn thấy nha hoàn trở về, hai mắt của Chư Doanh Yên sáng rực lên, “Có phải Tiêu tam công tử đi săn thú cùng bạn bè, bị trọng thương đưa về Tiêu phủ?”
Trọng sinh, một kỳ tích được thần ban cho lại phát sinh ở trên người mình, cho nên đời này nàng nhất định có thể thay đổi tiếc nuối đời trước, có được một cuộc đời mới tốt đẹp hơn.
“Bị, bị thương.” Nha hoàn chạy nhanh, hơi thở cũng chưa thuận.
“Thật sự bị thương?!” Sự tình phát triển giống như trong trí nhớ, kết quả này làm đôi mắt Chư Doanh Yên sáng rực.
Nàng không phải đang nằm mơ, tất cả đều là sự thật!
Nha hoàn lắc đầu, lại gật gật đầu, làm cho Chư Doanh Yên xem đến sốt ruột, lại mơ hồ: “Có ý tứ gì?”
“Cái gì, con trai thượng thư Triệu Phương bị nâng về phủ?”
Trong cùng một khoảng thời gian thu được tin tức, cả người Chư Tầm Đào đều đã tê rần.
Tiêu Cảnh Độ trong chốc lát muốn đi, trong chốc lát không đi, hôm qua mới nói thời tiết không tốt không ra khỏi cửa, hôm nay lại đáp ứng lời mời, Chư Tầm Đào đều không kiên nhẫn nghe tin tức về hắn nữa.
Chư Tầm Đào không quan tâm, nha hoàn Thu Nguyệt của nàng lại nhọc lòng thay nàng.
Thu Nguyệt đem Tiêu gia trở thành nhà chồng của tiểu thư nhà mình, vậy thì Tiêu Cảnh Độ đương nhiên là em chồng tiểu thư.
Người thân mật như vậy, đương nhiên phải chú ý tin tức nhiều một ít.
“Nghe nói thời điểm săn thú, con ngựa của Triệu công tử bị kinh hoảng, nổi cơn điên, chẳng những hất Triệu công tử ngã xuống từ trên lưng, còn dẫm lên một chân của Triệu công tử, làm cho chân của Triệu công tử gãy.”
“Bị thương rất nặng, nghe nói loại thương này không dễ trị.”
Chư Tầm Đào bĩu môi: “Đúng là mệnh lớn.”
“Còn không phải sao, may mắn là gãy chân. Lỡ mà đạp vào chỗ khác thì mệnh cũng không còn.”
Thu Nguyệt gật gật đầu, vị Triệu công tử này không chết, xem như vạn hạnh trong bất hạnh.
Hai chủ tớ không phải nói tới cùng một người, nhưng Chư Tầm Đào không nói rõ ràng cùng Thu Nguyệt, rốt cuộc nàng cũng không giải thích được ai mới là người mạng lớn kia.
Lúc này, bà tử tới truyền tin tức: “Nhị tiểu thư, phủ Vĩnh Tĩnh Hầu phái người thông truyền, nói hầu phu nhân nhớ nhị tiểu thư, muốn mời nhị tiểu thư đến đó chơi.”
Chư Tầm Đào vẻ mặt cự tuyệt: “Nghe nói Tiêu tam công tử thiếu chút nữa gặp phải chuyện ngoài ý muốn, lúc này chắc là lòng còn sợ hãi. Ta đi quấy rầy lúc này thì không được thích hợp lắm đâu.”
[1] Thiên phương dạ đàm: chỉ những lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.
[2] Khổ đại cừu thâm: mối thù sâu nặng