“Lão phu nhân, ta tới xem ngươi.” Khi tới thiên viện, mới đi qua cửa, Chư Tầm Đào liền nhảy nhót mà chạy thẳng tới chỗ Thịnh lão phu nhân.
Hai vợ chồng Tiêu lão hầu gia cùng Chư lão gia tử là chí giao hảo hữu, ngoài Chư lão gia tử ra, thì trên đời này cũng chỉ có hai vợ chồng Tiêu lão hầu gia là thiệt tình tốt với với Chư Tầm Đào.
Ở trong mắt Chư Tầm Đào, Thịnh lão phu nhân giống như tổ mẫu nàng, Tiêu lão hầu gia thì giống như tổ phụ nàng.
“Ai nha, ngươi thật là không có lương tâm, rốt cuộc nhớ tới đi xem ta lão gia hỏa này?” Thịnh lão phu nhân bị Chư Tầm Đào ôm lấy, trong lòng liền ngọt ngào.
Tiêu Mịch Lạc chua chua, nói: “Tổ mẫu, còn có ta nữa này.”
Mỗi lần đều là như thế này, chỉ cần có Chư Tầm Đào ở, tổ mẫu đều không nhìn tới nàng.
Ngửi thấy mùi bồ kết nhàn nhạt trên người Thịnh lão phu nhân, cả người Chư Tầm Đào đều có vẻ thanh tỉnh không ít: “Nào có, vốn dĩ hôm trước nên tới xem ngài, chỉ là gặp chút việc nên không tới được.”
Nghe vậy, Tiêu Mịch Lạc chột dạ một chút, bởi vì đều là nàng làm hại.
Cánh tay Chư Tầm Đào ôm Thịnh lão phu nhân, nhíu nhíu lông mày, nghiêng đầu, đánh giá Thịnh lão phu nhân thêm vài lần: “Lão phu nhân, có phải gần đây ngươi béo lên đúng không?”
Tiêu Mịch Lạc nhấp miệng: “Tổ mẫu béo thì có quan hệ gì tới ngươi, ăn gạo nhà ngươi sao?”
Nói xong, Tiêu Mịch Lạc bá chiếm một cánh tay khác của Thịnh lão phu nhân: “Tổ mẫu, ngài thấy chưa, ta mới là cháu gái tri kỷ nhất của ngươi. Ta không chê ngươi béo, tổ mẫu xinh đẹp nhất.”
Thịnh lão phu nhân oán trách mà liếc mắt nhìn cháu gái một cái, mới nói với Chư Tầm Đào: “Mịch Lạc không lễ phép, chúng ta không so đo với nàng. Nhưng đúng là gần đây ta đã béo lên chút, ngay cả bà tử hầu hạ đều phát hiện ta mặc không vừa quần áo, phải làm quần áo mới cho ta.”
Lấy lòng không thành công Tiêu Mịch Lạc hừ hừ, không phục lắm.
Không để ý tới Tiêu Mịch Lạc lại giở tính tiểu thư, sắc mặt Chư Tầm Đào lại dần trầm xuống.
Nàng mới nửa tháng không gặp lão phu nhân, lão phu nhân lại béo lên rõ ràng như vậy, tốc độ này cũng nhanh quá mức.
Nghĩ đến tuổi tác của Thịnh lão phu nhân, Chư Tầm Đào thật cẩn thận hỏi: “Lão phu nhân, gần đây ngươi có cảm giác nơi nào không khoẻ không?”
“Không có, có thể ăn có thể ngủ, bằng không có thể thừa nhiều thịt như vậy sao?” Thịnh lão phu nhân cười trả lời.
Bà tử hầu hạ ở bên cạnh biết được Chư Tầm Đào thiệt tình quan tâm Thịnh lão phu nhân, vội vàng xen mồm: “Có có, hôm nay lúc mới thức dậy, lão phu nhân bị choáng váng đầu, cứ luôn cảm thấy chỗ này đau chỗ kia đau.”
“Đã mời đại phu chưa?” Chư Tầm Đào vội vàng đỡ Thịnh lão phu nhân.
Bà tử đáp: “Đã mời rồi, nhưng đại phu không khám ra vấn đề gì.”
“Đừng lo lắng, ta khỏe lắm. Ta còn muốn nhìn ngươi mặc hỉ phục tân nương, vẻ vang mà gả cho Cảnh Trạm, cho ta thêm một tiểu huyền tôn[1] xinh đẹp.”
Được tiểu bối mình yêu thích quan tâm, Thịnh lão phu nhân rất là vui vẻ, trên người bệnh gì cũng không còn.
“Lão phu nhân ngài ngồi xuống trước đã.” Lúc này Chư Tầm Đào cũng không dám thả lỏng tâm tình.
Nàng cường ngạnh mà làm Thịnh lão phu nhân ngồi xuống, sờ sờ mặt của bà, lại nhéo nhéo vị trí dưới gối bà: “Có phải hai nơi này đau không?”
“A?” Vẻ mặt Thịnh lão phu nhân vô cùng kinh ngạc, “Đào Đào, ngươi học y thuật từ khi nào, đúng là hai chỗ này không quá thoải mái. Nhưng đại phu đã xem qua, thân thể ta không có việc gì.”
Tiêu Mịch Lạc xem đến nghẹn họng nhìn trân trối, thân mình tổ mẫu thật sự không khoẻ?
Nhưng vì sao đại phu đều nói không rõ mà Chư Tầm Đào lại biết tổ mẫu không khoẻ chỗ nào?!
Chư Tầm Đào hít sâu một hơi: “Ma ma, có thể báo cho ta thực đơn của lão phu nhân mấy ngày gần đây không?”
Bà tử đọc ra thực đơn xong, hỏi: “Tầm Đào tiểu thư, có vấn đề gì sao?”
“Có thể có vấn đề gì?” Tiêu Mịch Lạc không hiểu, những món ăn đó nghe đều rất bình thường, ngày thường bọn họ cũng ăn, đều không có một chút vấn đề gì.
Khóe miệng Chư Tầm Đào giật giật, muốn đánh Tiêu Mịch Lạc qua một bên: “Bản thân những món này thì không có vấn đề gì lớn.”
【Nhưng còn phải xem là người nào ăn.】
[1] Huyền tôn: cháu bốn đời