Đầu năm, ba Mễ vì thành tích xuất sắc trong công việc đã được điều chuyển đến thành phố B, bây giờ cả nhà chỉ còn Mễ Diễm Tình một mình ở thành phố A.
Kiếp trước cũng vậy, vì ngày kia là sinh nhật của mình nên dì Dương đã về thành phố A từ sớm để chuẩn bị, kết quả không ngờ sinh nhật không được tổ chức mà lại mất mạng.
Trải qua mười năm tận thế, Mễ Diễm Tình cảm thấy mình đã nhìn thấu sinh tử con người, rất rất thấu hiểu. Ngay cả với bản thân, cô cũng không cảm thấy có gì đáng sợ, tất nhiên, là chỉ trước khi trọng sinh.
Nhưng với dì Dương, người phụ nữ này, Mễ Diễm Tình không cam lòng, không cam lòng để người phụ nữ nhân từ quá mức này vì mình mà chết.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Mễ Diễm Tình gọi vào máy bàn nhà họ Mễ ở thành phố B, lúc này chắc chắn là dì Dương nghe máy.
"Alo, có phải là Tiểu Tình không?" Chỉ với vài từ ngắn ngủi, nước mắt của Mễ Diễm Tình suýt nữa trào ra. Số điện thoại di động có mười một chữ số, dì Dương không giỏi nhớ số, cả nhà chỉ nhớ số của một mình cô.
Dì Dương luôn cảm thấy mắc nợ cô, nhưng Mễ Diễm Tình tái sinh trở lại biết rằng, dì Dương thực sự chẳng nợ cô điều gì cả.
"Dì Dương." Cô không muốn để đối phương nghe thấy giọng nghẹn ngào của mình, cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn nói thật nhiều điều.
"Ngày kia là sinh nhật con, con sẽ về thành phố B. Con muốn ăn cơm dì nấu, dì có thể giúp con làm một bữa thật ngon không?"
"Được, được, không thành vấn đề, không thành vấn đề. Tiểu Tình muốn ăn gì dì sẽ làm cho con. Món cà tím kho, tôm om mà con thích, dì sẽ chuẩn bị sẵn cho con từ sớm. Vậy con về bằng máy bay ngày mai đúng không? Có cần dì và An An đi đón không? À, hay để ba con đi đón con, con thấy thế nào?"
Mễ Diễm Tình cắn chặt môi để kiềm chế sự xúc động muốn khóc. Người phụ nữ này lúc nào cũng vậy, chiều chuộng cô hết mức, chỉ sợ cô không hài lòng dù chỉ một chút.
Vì cái gì chứ? Chẳng phải chỉ vì năm đó gia đình mẹ cô đón dì từ cô nhi viện về để dì theo mẹ cô gả vào nhà họ Mễ sao?
Cũng là được nhận nuôi, người như Ôn Nhu hận không thể đạp "chủ nhân" xuống bùn đất cũng có, vậy tại sao dì Dương lại ngốc nghếch thế chứ?
"Vâng, con muốn ăn thật nhiều món, có thể sẽ có khá đông người đi cùng. Dì chuẩn bị nhiều thức ăn nhé, có thể chúng con sẽ ở lại vài ngày, khoảng hai mươi mấy người cần ăn trong một tuần. Dì cứ mua nhiều gạo để sẵn trong nhà, kẻo lúc đói bụng lại không có gì ăn."
Mễ Diễm Tình cảm thấy lời mình nói chẳng logic chút nào, đầy sơ hở. Nhưng cô cũng biết, dì Dương chắc chắn sẽ làm theo những gì cô nói.
Nếu nói cho dì biết rằng tận thế sắp đến và cần chuẩn bị nhiều đồ ăn, dì Dương sẽ không nghi ngờ lời cô, nhưng nhất định sẽ chạy đến ngay sau khi dập máy, lo lắng rằng có chuyện gì đã xảy ra với cô.