Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bị Buộc Trở Thành Thánh Mẫu Trong Truyện Mạt Thế

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Diễm Lệ nhìn Mễ Diễm Tình một cái, không nói gì mà trực tiếp lên xe. Giúp việc trong nhà có vẻ cũng không ổn định, khiến Tiêu Diễm Lệ không an tâm.

Mễ Diễm Tình bật đài phát thanh, lắng nghe những tin tức được truyền ra từ đó.

"Theo thông tin, đây là một loại virus dại. Nếu trong nhà có người nhiễm bệnh, hãy nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát hoặc số khẩn cấp. Để ngăn người bệnh tự làm hại bản thân, hãy cố gắng trói chặt tay chân của họ và nhét khăn vải vào miệng. Virus này giống như động kinh không có khả năng lây lan, xin mọi người yên tâm..."

Đài phát thanh lặp đi lặp lại, nhưng không làm cho những người trong xe cảm thấy an tâm chút nào. Nhà họ Tiêu là một gia tộc có danh tiếng ở vùng Tây Nam, nhà họ Dương cũng không kém cạnh. Vì vậy, về thái độ chính thức của chính phủ trong việc che giấu một số sự thật, Tiêu Diễm Lệ tự nhiên có cách giải thích riêng.

Dường như sự việc đã trở nên rất nghiêm trọng, nếu không, những người cấp trên sẽ không mạo hiểm gây loạn để phát sóng một bản tin như vậy.

“À, thì ra là vậy. Hôm nay cháu đã thấy vài người cắn nhau ngoài đường, còn tưởng chuyện gì xảy ra. Người thời nay đúng là áp lực quá lớn.” Mễ Diễm Tình nhìn lướt qua đài phát thanh, làm như vô tình nói.

“Bác gái, lát nữa Mộc Niên cũng sẽ đến, nếu tối nay bác tiện, bác có thể ở lại nhà cháu một đêm. Đã lâu rồi cháu chưa có dịp nói chuyện với bác, tối nay nhất định sẽ trò chuyện thật vui.”

“Ha ha, con bé này.” Tiêu Diễm Lệ cười khẽ, vỗ vỗ vào cánh tay của Mễ Diễm Tình, nhưng không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe chạy trên con đường vắng vẻ, nhanh chóng quay về nhà họ Mễ.

Sau khi lái xe vào gara, Mễ Diễm Tình dùng tinh thần lực quét qua toàn bộ căn nhà. Ôn Nhu đang cầm điện thoại đi ra ban công, không nghe thấy tiếng xe trở về.

Mễ Diễm Tình khẽ cúi đầu, mỉm cười nhẹ. Thật đúng là khi buồn ngủ thì có người đưa gối, không biết nên vui thế nào cho vừa.

“Bác gái, bác lên trước đi, cháu sẽ đóng cửa.” Từ cầu thang của gara lên, chính là góc phòng khách. Có thể nghe thấy tiếng người ở ban công, nhưng người ở ban công không thể nhìn thấy góc này.

Tiêu Diễm Lệ quả thật có chút mệt mỏi, cả đêm chẳng được yên ổn. Nên bà ta cũng không khách sáo với Mễ Diễm Tình, tự mình vào nhà trước.

Tiêu Diễm Lệ vừa bước đến góc, đã nghe thấy tiếng người nói chuyện trên ban công. Vốn dĩ vì lịch sự bà ta nên đi nhanh qua hoặc giả vờ không nghe thấy, nhưng những lời đối thoại bên đó lại khiến bà dừng bước.
« Chương TrướcChương Tiếp »