Không phải không có những chiến binh dũng cảm thử hấp thụ năng lượng từ tinh thể này, nhưng kết quả là họ biến thành thây ma, bất kể cấp độ của họ là gì.
Ngoài ra, còn có những phương pháp như thiền định để hấp thụ năng lượng hoặc dò tìm bằng tinh thần, nhưng tất cả đều vô dụng hoặc dẫn đến tình trạng điên loạn về tinh thần. Do đó, về sau, tinh thể trong não của thây ma chỉ được sử dụng như một nguồn năng lượng, không còn giá trị gì trong việc thúc đẩy sự tiến hóa của loài người.
Thêm vào đó, dựa trên những đặc điểm của ba người đã đạt đến cấp độ mười, người trong bốn căn cứ lớn đều chung nhận định rằng sự phát triển của dị năng hoàn toàn dựa trên việc luyện tập và sử dụng thường xuyên hàng ngày.
Tư Đồ Hùng được coi là một tồn tại ở đẳng cấp sát thủ, thậm chí có người đã từng nói rằng số lượng thây ma mà một mình Tư Đồ Hùng gϊếŧ được có thể bằng một nửa số lượng mà toàn bộ nhân loại gϊếŧ chết cộng lại.
Còn Ôn Nhu, vốn là một dị năng giả thuộc hệ chữa trị, trước khi trở thành phu nhân của lãnh đạo căn cứ thì hầu như ngày nào cũng không ngừng nghỉ sử dụng dị năng của mình. Nếu không như vậy, thì hình tượng một nữ thần cứu thế từ đâu mà ra?
Người còn lại, Lý Mộng Sinh, cũng là một người thường xuyên sử dụng dị năng. Ban đầu, hắn chiến đấu như một chiến binh, sau khi đạt cấp năm, hắn phát hiện ra năng lực thúc đẩy sự phát triển của hạt giống của mình ngày càng mạnh mẽ hơn. Mặc dù khả năng này còn rất hạn chế, nhưng ở một căn cứ thiếu thốn lương thực thì làm sao có thể để nó bị bỏ quên được.
Khi đạt đến cấp độ mười của hệ Mộc, Lý Mộng Sinh có thể thúc đẩy cây cối phát triển một cách ồ ạt, đó là một kết quả vô cùng rõ ràng và hiển nhiên. Thực ra, ngay từ cấp năm đã có dấu hiệu này, nhưng vì lúc đó hiệu quả còn quá nhỏ bé nên rất ít người kiên trì thử nghiệm liên tục như vậy.
Còn về Mễ Diễm Tình, cô lại là một trường hợp bi thảm với dị năng thuộc hệ tinh thần ở cấp độ mười. Cô đã cố gắng hết mức để không ai phát hiện ra. Ban đầu, cô thậm chí không nhận ra mình có dị năng này, nhưng về sau, khi sức mạnh tinh thần ngày càng tăng lên, trực giác của cô cũng trở nên nhạy bén hơn.
Có thể nói, việc Mễ Diễm Tình có thể sống sót dưới sự "kiểm soát" của Ôn Nhu, trực giác đã đóng một vai trò vô cùng quan trọng. Ôn Nhu thích Mễ Diễm Tình, đặc biệt thích sắc mặt nhợt nhạt và ánh mắt đờ đẫn thiếu sức sống của cô ấy. Mỗi khi đứng cạnh Mễ Diễm Tình, một người trông như một bà nội trợ già cỗi, Ôn Nhu lại âm thầm nhắc nhở người khác về sự hoàn mỹ và tuyệt vời của mình.
Mễ Diễm Tình mãi mãi không thể quên hình ảnh thi thể của cô gái tên Lý Luyến Luyến, cùng đôi mắt mở to nhìn xa xăm, chết không nhắm mắt của cô ấy.
Chính vì vậy, Mễ Diễm Tình chỉ có thể liên tục hét lên trong tâm trí, cố gắng tưởng tượng về những điều tốt đẹp hơn. Thật là một sự tình cờ khi điều này lại khiến năng lực tinh thần của cô phát triển một cách vượt bậc.
Vì vậy, khi người ta nói rằng giữa một người mắc bệnh thần kinh và một thiên tài chỉ cách nhau một lằn ranh rất mỏng, điều đó thực sự không phải là không có lý.