Quay lưng về phía người đàn ông đứng sau mình, Mễ Diễm Tình bước vào bếp, đầu óc cô nhanh chóng nghĩ cách để thoát khỏi tình huống này. Trong bếp chỉ có một ống thông gió, trừ khi cô biến thành khói, nếu không đừng mơ mà trốn thoát qua đó.
Lối ra chính lại đang bị tên sát nhân đứng chặn, dựa vào tốc độ vừa rồi của anh, dù cô có chạy trước mười phút cũng không thể nào thoát được.
Cách cuối cùng còn lại là không gian riêng của cô...
Mễ Diễm Tình nắn nắn các ngón tay của mình, suy nghĩ kỹ lưỡng rồi cuối cùng vẫn quyết định đi theo tự nhiên, chờ đợi xem tình hình như thế nào trước đã. Vì lối ra và vào của không gian đều nằm ở cùng một địa điểm, nếu như người này là loại người có kiên nhẫn hoặc có ý định cử người canh gác nơi này, thì vấn đề không chỉ đơn giản là bị chết thảm mà thôi, mà có thể sẽ còn tồi tệ hơn nhiều.
Cô liếc nhìn người kia bằng khóe mắt và nhận thấy anh đã tiến đến cửa bếp. Mễ Diễm Tình chỉ có thể hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bắt đầu "nấu cơm."
Trong suốt hai mươi tám năm cuộc đời, cô chưa từng nấu ăn bao giờ. Sau khi tận thế xảy ra, cô đã từng ăn cả cỏ nhưng chưa bao giờ đυ.ng tay vào việc nấu nướng.
Mễ Diễm Tình suy nghĩ một lúc, quyết định lấy nồi ra và bắt đầu đun nước. Trong tủ còn hai gói mì ăn liền mà cô chưa cất vào không gian, cộng thêm một ít rau xanh.
Đợi đến khi nước sôi, cô thả tất cả vào nồi một cách vội vã, không quên thể hiện thành ý của mình bằng cách giả vờ mở tủ lạnh, nhưng thực ra là lén lút lấy ra hai quả trứng từ trong không gian rồi đập thẳng vào nồi.
Cô không đậy nắp nồi, mắt chăm chú nhìn nước sôi sùng sục. Đến khi bọt trong nồi gần như tràn ra ngoài, cô mới tắt bếp. Dù cảm giác có gì đó không giống cách nấu của người khác, nhưng vào lúc này, cô không còn bận tâm đến chi tiết nữa rồi.
Mễ Diễm Tình lấy một cái thau rửa rau, trực tiếp đổ cả nồi mì vào đó, rồi xoay người lại, định mang ra ngoài.
“...”
May mà mình đã sống thêm mười năm nữa, nếu không, trong tình huống bất ngờ xoay người lại nhìn thấy ai đó đứng ngay phía sau, chắc chắn mình đã hét lên rồi!
“Xong rồi, xong rồi đây.” Mễ Diễm Tình cố gắng nở một nụ cười, nhìn người đàn ông chỉ cách mình chưa đầy ba mươi centimet. Cô không biết nếu như lúc nãy mình “vô tình” hất cả thau mì nóng qua anh thì sẽ xảy ra chuyện gì.
... Thôi, chỉ nghĩ trong đầu thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
Tư Đồ Hùng nhìn thoáng qua Mễ Diễm Tình, rồi lại nhìn cái thau mà cô đang ôm chặt trong tay. Anh không động đậy, cũng không nói lời nào. Đến khi Mễ Diễm Tình gần như toát mồ hôi lạnh, anh đột ngột giơ tay — ôm cô cả người lẫn nồi mì vào lòng.
Mễ Diễm Tình cảm nhận được sự tiếp xúc lạ lẫm ở đùi mình, liền vội vàng ôm lấy cổ của đối phương. Bị người ta dùng một tay bế lên, chứng tỏ mình có dáng người thon gọn, cân nặng nhẹ!
Tại sao mình cứ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ nhỉ...