Tiếng "đinh linh linh linh" kéo dài không ngừng vang lên bên tai, Mễ Diễm Tình nhăn mày ngẩng đầu lên.
Trần nhà và chiếc giường trong ý thức của cô không hiện ra trước mắt, vật cứng dưới người cũng không có độ mềm mại như chiếc giường đôi kia.
Mễ Diễm Tình chống một tay lên cái đầu đau nhói của mình, cúi đầu nhẹ nhàng quan sát xung quanh. Mặc dù cô đã lâu không ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng cơ thể vẫn nhanh chóng căng lên và vào tư thế phòng thủ chỉ trong chớp mắt.
Ánh sáng quá chói, không khí lại phảng phất mùi hoa. Trong thời đại Tân Thế Kỷ năm thứ 10, ngay cả trong xưởng nhân tạo cũng hiếm thấy điều này.
Ánh mắt cúi xuống vô tình lướt qua trang phục trên người, Mễ Diễm Tình hoàn toàn sững sờ. Chẳng lẽ Dương Mộc Niên muốn cho mình một "bất ngờ" bằng cách mở tiệc đồng phục học sinh?
Dưới chiếc váy xếp ly màu đen là cặp đùi trắng nõn, dưới chiếc áo len trắng là bộ ngực căng tròn đầy đặn, che khuất tầm nhìn của cô xuống phía dưới.
Mễ Diễm Tình nhìn đôi chân mình, không thể tin vào mắt mình.
Năm đó chạy trốn khắp nơi, ra ngoài làm nhiệm vụ gϊếŧ thây ma, mặc dù không bị thây ma làm gì, nhưng cô nhớ rõ ràng rằng trên đùi trái của mình có một vết sẹo dài hai mươi centimet, còn do khâu vội vàng mà để lại dấu ấn khủng khϊếp như một con rết.
Nhưng bây giờ, đừng nói đến vết rết đáng sợ, ngay cả cơ bắp do luyện tập suốt bao năm cũng không còn!
"Diễm Tình, Diễm Tình? Cậu không sao chứ, Diễm Tình?"
Tiếng nói vang lên bên tai khiến Mễ Diễm Tình lập tức đề cao cảnh giác, ánh mắt lóe lên sự căm phẫn, nhưng khi ngẩng đầu lên thì cô đã che giấu nó đi.
Ôn Nhu, một Ôn Nhu mặc đồng phục học sinh.
Khuôn mặt trắng nõn, vẻ ngoài trong sáng hoàn toàn trái ngược với nét diễm lệ của mình. Nếu không nghe thấy tận tai, Mễ Diễm Tình đến giờ vẫn nghĩ rằng nhiều năm qua chỉ có Dương Mộc Niên đơn phương yêu thích cô.
Mễ Diễm Tình không thông minh, đối với những người cô tin tưởng còn chân thành đến tận tâm. Nhưng dù người không thông minh đến đâu cũng không chịu nổi sự so sánh kéo dài mười năm, sự tra tấn về tâm lý.
Mễ Diễm Tình nghĩ, việc mình không trở nên biếи ŧɦái về tâm lý trong suốt những năm qua, phần lớn là nhờ vào sự tự ti mà cô đã tôi luyện sau này.
"Tôi không sao." Cô tiếp tục chống đầu bằng một tay, che giấu cảm xúc trong mắt. Tay kia cẩn thận tìm kiếm xung quanh chỗ ngồi, hy vọng tìm được vũ khí nào đó trong tầm tay.