Trước năm giờ chiều, cô còn kịp ghé qua chợ hoa và chim, mua về một đống cây giống ăn quả. Chỉ nhìn những cây giống táo, lê, anh đào, cam thôi cũng đã khiến Mễ Diễm Tình thèm nhỏ dãi rồi.
Tại chợ nông sản, cô mua một đống trái cây và đặt chúng ở ghế phụ lái. Vừa lái xe vừa ăn, Mễ Diễm Tình không kìm được mà suýt khóc.
Trái cây à, đúng là trái cây thật sự đây mà.
Dù cho các cửa hàng bán động thực vật đã đóng cửa vào buổi tối, nhưng siêu thị thì vẫn mở cửa. Mễ Diễm Tình không bỏ qua cả những siêu thị nhỏ ven đường, cô mua mì gói, bánh quy theo từng thùng. Ban đầu cô định nhờ họ giao hàng tận nơi, như vậy sẽ có thể mua được nhiều hơn nữa.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Ôn Nhu có thể bất ngờ xuất hiện ở nhà, Mễ Diễm Tình đành phải từ bỏ ý định thoải mái mua sắm đó.
Ồ đúng rồi, nghĩ đến Ôn Nhu, mình còn có việc khác không thể quên. Cô vội chạy đến một siêu thị lớn hơn, mua một chiếc vòng ngọc giả, giống hệt chiếc vòng mà cô từng đeo.
Mễ Diễm Tình không biết Ôn Nhu đã phát hiện ra chức năng của chiếc vòng đó bằng cách nào, nhưng để đề phòng, nhất định cô phải làm cho Ôn Nhu tận mắt chứng kiến cảnh chiếc vòng "vỡ tan".
Nếu không, với sự thâm hiểm của người phụ nữ đó, chắc chắn cô sẽ bị áp chế đến chết mất.
Trước đây, đồ lót của Mễ Diễm Tình toàn là hàng hiệu, nhưng giờ thì cô không còn kén chọn như trước. Cô mua một đống quần áσ ɭóŧ trong siêu thị, kể cả đồ nam cũng không chừa.
Những thứ này, trong mấy năm tới sẽ không còn sản xuất nữa. Phải chuẩn bị đủ dùng cho cả đời, nhưng mà đồ nam… liệu có quá đà không nhỉ? Thôi kệ đi, dù sao vẫn còn ba mà.
Tiện thể, cô cũng mua đủ lượng băng vệ sinh để mình và Dương An An dùng cho tám đời, cùng với sữa bột cho mọi độ tuổi. Đứa bé trong bụng Dương An An chính là đứa cháu đầu tiên của nhà mình mà.
Mễ Diễm Tình gãi đầu, cuối cùng quyết định không để sót thứ gì, chuẩn bị nhiều vẫn hơn là thiếu.
Mấy con gà, vịt, cá mà cô mua lẻ tẻ lúc nãy đã được chuyển vào không gian, những con cá trong ao bơi lội rất vui vẻ, còn gà, vịt, ngỗng khi vào không gian thì tự động được tạo ra một trang trại để nuôi dưỡng.
Nhìn những điều kiện thuận lợi đó, Mễ Diễm Tình một lần nữa không kìm được mà suýt khóc. Kiếp trước mình đúng là quá ngu ngốc mà!
Cô mua sắm liên tục cho đến tận 10 giờ 30 đêm, không biết đã tiêu hết bao nhiêu tiền trên thẻ. Cô vẫn còn cầm trong tay hơn hai mươi vạn tiền mặt, nhưng để tiêu hết sạch trong một ngày thì quả thật không thực tế chút nào.
Đến 11 giờ đêm, khi Mễ Diễm Tình đang đóng gói kem đánh răng, bàn chải, xà phòng và bột giặt, thì Ôn Nhu gọi điện đến hỏi thăm.
Cô lạnh nhạt đáp lại một câu, bảo rằng mình đã về nhà rồi và lập tức cúp máy. Đối với những người mà bạn chưa đủ sức để tiêu diệt nhưng sẽ trở thành kẻ thù trong tương lai, cách tốt nhất là tránh xa họ càng xa càng tốt.
Mễ Diễm Tình có thể không thông minh, nhưng cô biết rõ điểm yếu của mình.