Chương 11

Thế là Lý Luyến Luyến chết, chết trên bàn phẫu thuật, chết không toàn thây.

Thực ra, Mễ Diễm Tình rất thích cô gái ấy, người không vì những lời "tam sao thất bản" của Ôn Nhu mà nhìn mình với ánh mắt khác.

Vì vậy, Mễ Diễm Tình mới tìm hiểu về tung tích của cô gái ấy, mới lén lút vào phòng thí nghiệm để cứu cô ấy.

Vì vậy, Mễ Diễm Tình mới biết Lý Luyến Luyến đã chết như thế nào, càng không dám đối đầu với Ôn Nhu sau này.

Lúc đó, mình đã sống một cách thấp hèn như thế đấy.

Cảm giác dính dớp trên mặt khiến Mễ Diễm Tình tỉnh lại. Cô chớp mắt nhìn lòng bàn tay mình. Không biết từ lúc nào, vì siết quá chặt mà móng tay dài đã cắm vào da, khiến lòng bàn tay rách toạc.

Dù máu không nhiều nhưng nó lại bị bôi lên khắp nơi do những gì cô vừa làm. Mễ Diễm Tình bất lực nhìn tay mình, rồi chạm lên mặt. Không cần soi gương cô cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng thảm hại của mình lúc này.

Có lẽ là cả gương mặt dính đầy máu.

Cô lại bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước để rửa vết máu trên tay. Tiếng nước chảy róc rách, Mễ Diễm Tình lại ngây người.

Chiếc vòng... đã biến mất.

Bỏ qua hai bàn tay đang bị thương, cô sờ lên cổ tay mình. Thật sự không thấy đâu nữa! Cô nhanh chóng chạy ra ngoài, tìm kiếm ở chỗ mình vừa ngồi.

Không có một mảnh vỡ nào, cũng không phải do cô vô ý làm rơi vỡ.

"... Không thể chơi mình như vậy chứ." Trở lại một kiếp, chẳng lẽ bảo vật gia truyền của nhà mình lại không thuộc về mình sao?

Mễ Diễm Tình không cam lòng, đặt tay lên bàn, thầm niệm một câu "Thu", đồ đạc rất nhanh chóng thu lại, cuối cùng cũng khiến trái tim đang nhảy loạn của Mễ Diễm Tình ổn định trở lại.

Không phải nhất thiết vì chiếc vòng này mà cần không gian chứa đồ, chỉ là cô không muốn tin rằng mình lại xui xẻo đến thế. Trên cổ tay vẫn còn vết máu mà cô vừa bôi vào lúc nãy, Mễ Diễm Tình nhíu mày như nghĩ ra điều gì đó.

Người ta nói có một số linh vật nhận chủ qua máu, có lẽ chiếc vòng này cũng vậy.

Cô trở lại nhà vệ sinh, khóa cửa, rồi dùng tinh thần lực quét lại cổ tay mình. Không thấy gì cả, hoàn toàn không có gì!

Không tin vào điều này, cô lại sờ soạng cổ tay, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Thu" Đánh bừa như chữa ngựa chết, không ngờ lại đúng thật, cả người cô cũng bị hút vào.

Mễ Diễm Tình mở to mắt, nhìn khung cảnh trước mắt. Một lần nữa cô hét lên trong lòng, ở kiếp trước mình đúng là ngu ngốc đến đáng chết!