Chương 7: 7: Cậu Mang Thai

Hôm nay là chủ nhật, mặt khác bạn cùng phòng đều đi ra ngoài còn chưa có trở về, Sầm Lễ đem cháo đặt ở trên bàn, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ninh Tu Viễn đi tới, một tay đem cậu đẩy đến bên cạnh bàn, ngón tay bóp chặt cổ cậu, sắc mặt mang theo tức giận, "Cậu như vậy mà cũng rất lợi hại, từ trên giường của tôi bò xuống, vừa quay liền đi dụ dỗ con gái?"

Nghe thấy hắn chất vấn như vậy, Sầm Lễ chỉ cảm thấy thật nực cười.

Bọn họ hiện tại tính là có quan hệ gì? Huống chi, Ninh Tu Viễn từ trước cho tới nay bên cạnh hắn không khi nào là vắng người.

"Tôi không phải vật sở hữu của cậu." Sầm Lễ mở miệng nói.

"Cậu nói thử xem, nếu cô ta biết cậu là bị tôi chơi qua, cô ta còn có thể thích cậu hay không?"

"..."Sầm Lễ sắc mặt trầm xuống.

Trước kia cậu còn nghĩ rằng, tương lai sẽ cùng người khác giới.

Kết giao, nhưng hiện tại, đối với cậu nó đã quá xa với.

Ninh Tu Viễn nói, như là đem cọng rơm cuối cùng bứt xuống, cậu cũng là nam nhân cũng cần có tôn nghiêm của mình, Chính mình cũng có suy nghĩ và linh hồn, sau lại bị hắn đối đãi như vật sở hữu mà làm nhục cậu, đem cậu đạp xuống đất không còn chút tôn nghiêm nào.

Sầm Lễ bình tĩnh lại, Ninh Tu Viễn tưởng rằng lời đe dọa của mình có tác dụng.

Giây tiếp theo, bên mặt mang theo lực gió mạnh, trong không khí vang lên tiếng bạt tai.

Sầm Lễ cũng ra lực cũng không quá nhiều, nhưng cậu cũng đã xuất ra tất cả sức lực rồi.

Ninh Tu Viễn má trái ửng đỏ lên, lớn như vậy, còn chưa có ai dám đánh hắn, hắn liền trực tiếp một phát tát trở lại, sức lực của hắn đối với Sầm Lễ thì cậu chả là gì.

"Con mẹ nó! Cậu cư nhiên dám đánh tôi!" Ninh Tu Viễn ra tay không chút nào mềm lòng, Sầm Lễ bị hắn một quyền đấm vào bụng, đau đến trán ứa ra mồ hôi lạnh.

Gương mặt thanh tú bị đánh đến thảm, khóe miệng cũng chảy ra tơ máu, toàn thân như chết lặng mà tiếp nhận nhúng cú đánh tới của đối phương.

Sầm Lễ không có sức lực đánh trả, cậu cảm giác trước mắt ánh sáng đều bắt đầu mơ hồ.

"Đừng ở trước mặt tôi giả chết! Tôi thấy cậu hôm nay ở cùng người khác đều rất vui vẻ, như thế nào, như thế nào trước mặt tôi lại trưng ra cái bộ mặt lạnh chết tiệt?"

"Không dám." Sầm Lễ trả lời.

"Tôi ngược lại thấy cậu thực sự dám đấy, một ngày không giáo huấn lại cậu liền không nhớ đây mà?"

"Là cậu ép tôi......!Tất cả đều do cậu ép tôi......" Sầm Lễ tự lẩm bẩm nói, con thỏ bị chọc giận cũng sẽ cắn người, cậu rất ít khi xảy ra xung đột với người khác, nhưng Ninh Tu Viễn lại luôn là người bức cậu tới đường cùng.

Nếu quan hệ của cậu cùng Ninh Tu Viễn bị truyền ra, hậu quả thật không dám tưởng tượng, cậu từ trước tới này nghĩ cũng không dám nghĩ tới, đến lúc đó mọi người sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn cậu? Một người dựa vào việc bán thân, để đổi lấy tiền tài không khác gì trai bao?

Không, thân phận của cậu so với trai bao cũng không bằng, nhiều nhất cũng chỉ được xem như một công cụ phát tiết du͙© vọиɠ mà thôi.

"Cậu nếu như hiểu chuyện, thì tôi cũng sẽ không đối với cậu như vậy." Ninh Tu Viễn nói, đem quần Sầm Lễ cởi xuống.

Hiểu chuyện

Sầm Lễ ở trong lòng cười tự giễu, hắn rốt cuộc thế nào họi là hiểu chuyện?

Ninh Tu Viễn trực tiếp đem cậu lật ngược lại, dùng tay sờ khối noãn ngọc.

Sầm Lễ thân thể run rẩy, hôm qua mới trải qua một hồi bị bạo ngược, hiện tại sao có thể tiếp nhận nổi, huống hồ nơi này là trường học, các bạn cùng phòng tùy thời đều có khả năng sẽ trở về.

Sầm Lễ tránh ra, "Đừng đυ.ng vào tôi!"

Ninh Tu Viễn đè cậu lại, "Tôi chỉ là kiểm tra một chút, nếu cậu lại lộn xộn, tôi cũng không đảm bảo được sẽ không có gì xảy ra."

"..."Sầm Lễ bình tĩnh lại, tùy ý đối phương dâʍ ɭσạи.

"Cơ thể yếu ớt như vậy,sau này phải làm sao bây giờ?"

"..."Nghe thấy lời nói của Ninh Tu Viễn, Sầm Lễ trong lòng kinh ngạc một chút, cậu nghĩ nhiều nhất hắn sĩ chỉ chơi đùa một khoảng thời gian, cùng lắm thì tới khi tốt nghiệp là tốt rồi.

Nhưng nghe Ninh Tu Viễn nhắc tới sau này.

"Không có sau này." Sầm Lễ thanh âm thật yếu ớt.

"Phải không?"

Ninh Tu Viễn tay bóp mông cậu thật đau, Sầm Lễ đau đến nhăn chặt mày, sau lại nói, "Tôi chỉ thuộc về chính bản thân tôi."

"Vậy cậu trước đem tất cả trả lại hết cho tôi!"

Sầm Lễ hơi hé mắt, quay đầu lại đối mặt Ninh Tu Viễn,khóe môi gợi lên ý cười, "Cậu cũng chỉ có thể dùng cái cớ này, để uy hϊếp tôi thôi."

Ninh Tu Viễn đem khối noãn trong trong người cậu ra, Sầm Lễ hét lớn.

Cổ giống như là bị cắn đến toàn người cảm giác đau đớn, Ninh Tu Viễn luôn là không e dè mà cắn tới lưu lại dấu vết, trước tới nay đều sẽ không quan tâm đến những ảnh hưởng cậu phải chịu.

Thân thể phảng phất không còn là của mình nữa, lúc trước tất cả đều như bị kéo căng ra, hiện tại,cậu cũng căng không nổi nữa.

Sầm Lễ nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.

Ninh Tu Viễn cẩm thấy người dưới thân có biến hóa, hắn đem Sầm Lễ lật lại, thấy cậu môi trắng bệch, trên mặt tràn đầy mồ hôi lạnh, liền hôn mê, mày nhăn lại không buông.

"Sầm Lễ?" Ninh Tu Viễn gọi một tiếng, nhưng Sầm Lễ không có bất kì phản ứng nào, cánh tay cũng rũ buông xuống.

"Đừng tưởng rằng như vậy tôi liền sẽ buông tha cậu!" Ninh Tu Viễn lại nói.

Hắn nâng tay vuốt lên trán cậu, trán nóng đến không bình thường.

Hắn lúc này mới có chút luống cuống, vội vàng đem quần áo của mình sửa sang lại một lần, giúp Sầm Lễ cũng đem quần áo mặc chỉnh tề, sau đó mang người đi bệnh viện.

Sầm Lễ tỉnh lại, ngửi được trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng nồng đậm, bốn phía là vách tường trắng tinh, cậu lại không hề cảm thấy kinh ngạc, đây cùng không phải lần đầu tiên cậu nhập viện vì Ninh Tu Viễn.

Mu bàn tay trái cắm kim, bên giường bệnh còn vài bình truyền dịch.

Hộ sĩ tới đổi thuốc thấy cậu tỉnh lại,liền đi báo cho những người khác, không bao lâu, Ninh Tu Viễn bước vào.

Thấy Ninh Tu Viễn tới gần, Sầm Lễ đôi mắt đóng lên.

"Bác sĩ nói cậu té xỉu bởi vì thường xuyên không bồi đủ dinh dưỡng, về sau phải bồi bổ, tôi mua cho cậu rất nhiều thuốc bổ, cậu đều không dùng?" Ninh Tu Viễn hỏi.

Ninh Tu Viễn trước nay đều không quá ác liệt với người bên cạnh, đối với người khác đều ra tay rất hào phóng, thế cho nên những người khác đều nghĩ biện pháp để lấy lòng hắn, duy chỉ có Sầm Lễ, luôn là muốn tránh thoát khỏi hắn.

Không biết còn tưởng rằng là hắn ngược đãi người này.

"Nói chuyện." Ninh Tu Viễn có chút không kiên nhẫn.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở cửa ra đi vào là một người đàn ông khoác áo blouse trắng, anh đối Ninh Tu Viễn nói, "Cậu ấy mới vừa tỉnh lại, cậu ở chỗ này chỉ khiến cậu ấy phiền, tôi muốn cùng cậu ấy tâm sự, cậu trước đi ra ngoài một chút đi."

Nam nhân cùng Ninh Tu Viễn có quen biết, cũng là bác sĩ gia đình nhiều năm của Ninh gia.

Chờ Ninh Tu Viễn đi ra ngoài, anh ta đi đến trước giường bệnh, "Có một chuyện, tôi nghĩ trước không còn nói cho hắn biết."

"......!Chuyện gì?"

HCG* trong cơ thể cậu giá trị lớn hơn 10, loại tình huống này ở đàn ông trên người rất ít thấy, bất quá trong nước cũng từng có tiền lệ."

( HCG là viết tắt của Human Chorionic Gonadotropin - là một hormon được tiết ra từ các tế bào hình thành trong nhau thai sau khi trứng rụng được thụ tinh và làm tổ.

HCG có vai trò đặc biệt quan trọng đối với thai kỳ, báo hiệu cho tử ©υиɠ sẵn sàng cho sự làm tổ của hợp tử, ngăn trứng rụng theo chu kỳ và hình thành những phản ứng của cơ thể mẹ (ốm nghén).)

Sầm Lễ nghi hoặc nhìn anh ta.

"Cậu gần đây có phải là ngửi thấy mùi tanh liền muốn nôn ra, hoặc là đặc biệt muốn ăn chua?"

"Từng có." Sầm Lễ nghĩ tới giữa trưa hôm nay, hắn ngửi được mùi cá liền cảm thấy một trận ghê tởm.

Người đàn ông sắc mặt ngưng trọng nói, "Cậu đang mang thai."

****************************

Mình sẽ phân chia rõ ràng xưng hô của nhân vật chính cho đỡ bị loạn nhé.

Còn nhân vật phụ tùy từng hoàn cảnh để phân ra hen, riêng khoản đại từ xưng hô nam nhân hay đàn ông mình sẽ để theo đoạn theo câu nếu đọc thuận mồm nhé ")))))))

Đọc chương này muốn vác bảo đao thanh chùy chém chếch Viễn cẩu ghê, láo quá thể luôn..