Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 57: 57: Đừng Chạm Vào Tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong đầu trống rỗng, Sầm Lễ tạm dừng một lát, mới mạnh mẽ dùng sức đẩy người ra.

Ninh Tu Viễn cánh tay bắt lấy eo cậu, giọng nói khàn khàn, "Cô ta không phải thích cậu sao? Để cho cô ta xem thử, cậu rốt cuộc còn có thể thích phụ nữ hay không."

Dứt lời, Ninh Tu Viễn liền lột sạch quần áo trên người cậu, dường như thật sự muốn để cho Hạ Lộ nhìn thấy tất cả.

Sầm Lễ dùng sức chống cự, nhưng cậu không phải đối thủ của Ninh Tu Viễn, hai tay cậu đều bị hắn gắt gao ấn chặt trên đỉnh đầu, nửa tấc cũng không cử động được.

Thanh âm như muốn xé nát cổ họng phát ra, Sầm Lễ mặt đầy bi thương, "Đừng đừng nhìn."

Lúc ban chiều, Hạ Lộ còn vì Sầm Lễ nói những lời mà khổ sở, chỉ là sau khi tan học, cô nhận được một tin nhắn, Sầm Lễ đang ở trong một khách sạn ngoài trường học, có chuyện muốn nói với cô.

Nàng nghĩ tới những lời nói của cậu lúc chiều, có phải Sầm Lễ sẽ nói tới điều gì bất ngờ hay không, cô còn mua một chiếc bánh kem nhỏ tinh xảo, muốn đưa cho Sầm Lễ.

Chỉ là bánh kem rơi xuống đất, hộp giấy bị biến dáng, kem bơ cũng bị dính lên vỏ hộp.

Vì sao, Ninh Tu Viễn lại ở chỗ này?

Hơn nữa bọn họ còn hôn môi.

Nghe thấy thanh âm của Sầm Lễ, Hạ Lộ mới như trong mộng tỉnh lại, "Ninh Tu Viễn! Anh đang làm gì vậy?"

"Đương nhiên là làm cậu ấy."

"...." nói ra như lời thô tục như vậy, Hạ Lộ sắc mặt tức khắc giận đến đỏ bừng, cô còn chưa bao giờ nghiêm túc hẹn hò yêu đương, đối với loại chuyện này, cô tuy rằng hiểu biết rất ít nhưng cũng không đến mức nghe không hiểu.

"Anh sao có thể làm như vậy với Sầm Lễ?!" Hạ Lộ đi tới, tựa hồ muốn đem Ninh Tu Viễn kéo ra khỏi người Sầm Lễ.

( Hạ Lộ thật sự rất dũng cảm ????, cùng thật lòng đối tốt với Sầm Lễ )

Ninh Tu Viễn cười lạnh nói, "Nếu không phải muốn cho Hạ Xuyên chút mặt mũi, cô cho rằng động tới người của tôi sẽ có kết cục ra sao?"

"Cái gì người của anh?"

"Cậu ấy đã theo tôi nhiều năm, hơn nữa về sau còn sẽ còn sinh..."

"Ninh Tu Viễn!" Sầm Lễ xấu hổ và giận dữ, đánh gãy lời hắn nói," đừng nói nữa, cầu xin anh đừng nói nữa"

"Làm sao đây, tôi chính là đã cho cậu cơ hội, muốn cậu cắt đứt với cô ta." Ninh Tu Viễn nói.

"..."Sầm Lễ hít sâu một hơi, hốc mắt đỏ lên nhìn Hạ Lộ," cậu đi đi tớ chính là loại người giống như lời Đinh Hạo nói, nếu cậu muốn mắng chửi tớ, cũng đều tự tớ chuốc lấy."

"Sầm Lễ" Hạ Lộ ấp úng kêu một tiếng.

"Cậu đi đi." Sầm Lễ nghẹn ngào đến cơ hồ không thể nói thành lời," về sau cũng đừng tới tìm tớ nữa."

"..."

Ninh Tu Viễn nói, "Nghe rõ chưa? Đây mới là con người thật của cậu ấy, nếu cô muốn tiếp tục ở lại đây nhìn chúng tôi ân ái, tôi thế nhưng cũng không ngại."

Ninh Tu Viễn cũng mặc kệ cạnh cửa còn có người, hôn hôn cổ Sầm Lễ, động tác dâʍ ɭσạи không cần nói cũng biết, Hạ Lộ vẫn còn chậm chạp, giống như còn tin vào mắt mình nữa.

Một lát sau, Sầm Lễ nghe thấy tiếng đóng cửa, Hạ Lộ đã rời đi.

"Cô ta đi rồi." Ninh Tu Viễn ở bên tai Sầm Lễ nói," Cậu có thể thả lỏng."

Sầm Lễ hốc mắt đỏ bừng, nghĩ đến nhiều chuyện trong quá khứ, giữa trưa hôm nay bọn họ còn ở thư viện, cùng nhau học tập, cậu cũng tìm lý do cự tuyệt Hạ Lộ, đến giờ ở trường học, người có thể cùng cậu nói chuyện rất ít, vì cái gì Ninh Tu Viễn luôn muốn cướp đi cơ hội kết bạn của cậu?

"Rất khổ sở sao?" Ninh Tu Viễn hỏi.

Sầm Lễ tay nằm chặt, thân thể cũng phát run," Ninh Tu Viễn, anh rốt cuộc muốn bức chết tôi, thì mới hài lòng sao?"

"Vì một đứa con gái, mà cậu dám chất vấn tôi sao?" Ninh Tu Viễn cười lên tiếng.

"..."Sầm Lễ toàn thân dồn sức lực, đem Ninh Tu Viễn từ trên người cậu đẩy ra," Mọi thứ tôi có đều đã bị anh hủy hoại sạch, anh muốn tôi từ chối cô ấy, tôi nghe theo, chẳng lẽ cơ hội được cùng người khác nói chuyện cũng không có? Anh muốn tôi làm gì, tôi nhất định phải làm được, tôi bên cạnh đã không có bao nhiêu người có thể cùng nói chuyện giao tiếp, mỗi ngày đều sợ hãi sẽ bị người khác chỉ trỏ, tôi đã làm sai ở đây? Tôi chỉ muốn học tập thật tốt, tôi muốn có một cái gọi là nhà, tôi muốn giống như những người khác, có thể sinh sống một cách quang minh chính đại, nhưng tôi không dám, tôi giống như một con chuột chỉ rúc ở dưới cống, tôi cái gì cũng không dám nghĩ tới."

Nhìn gương mặt ướt đẫm của Sầm Lễ, Ninh Tu Viễn nhíu mày nói, "Ai dám đối chỉ trỏ vào cậu?"

Sầm Lễ thân thể run rẩy, cậu thấy chiếc bánh kem bị rơi cạnh cửa, tản ra một mùi hương ngọt ngào, nhưng trong lòng cậu toàn là sự đau khổ, thật sự quá đủ rồi.

"Được rồi được rồi, chúng ta về nhà." Ninh Tu Viễn đi trước, muốn giúp Sầm Lễ mặc lại quần áo.

Tầm mắt đối diện với cậu, Ninh Tu Viễn động tác ngừng lại, Sầm Lễ nghĩ gì trong lòng hắn cũng không rõ lắm, chỉ là Sầm Lễ trước nay đều mang theo dáng vẻ nhút nhát, lần này thì không giống.

Ninh Tu Viễn ngón tay mới chạm vào, đã bị Sầm Lễ né tránh, "Anh đừng chạm vào tôi."

Ninh Tu Viễn sắc mặt phát trầm, "Tôi đã chạm vào cậu nhiều lần như vậy, lần này lại trở nên rụt rè?" (Bố tra tấn con người ta đến trầm cảm luôn rồi chứ ở đấy mà nhíu mày tỏ vẻ)

"..."Sầm Lễ không hề trả lời.

Hiện tại, không phải Ninh Tu Viễn không cho cậu tới trường học, mà là chính cậu cảm thấy sợ hãi, giấy vĩnh viễn sẽ là gói không được lửa, chỉ là Sầm Lễ không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như vậy.

Cậu muốn được giống như bao người khác, muốn được sống bình thường như họ dù chỉ trong phút chốc.

Cuộc sống nghèo khổ, chỉ có học tập mới có đường ra, Ninh Tu Viễn cũng sắp phá hỏng con đường này của cậu, mẹ từ nhỏ đã dặn dò cậu, đợi cậu tưởng thành, cậu thật sự không nghĩ nó lại mệt mỏi đến vậy.

Sầm Lễ vẫn sẽ tới trường học, cậu đem chính mình vây lại trong vòng tròn, không muốn cùng người khác nói nhiều vài câu.

Chỉ là cùng lớp với Hạ Lộ, muốn không thấy cũng rất khó, sự việc lần trước Hạ Lộ không nhắc tới, chỉ cần đi tới gọi tên cậu, đều bị cậu lảng tránh đi.

"Sầm Lễ." Hạ Lộ đi tới.

Sầm Lễ làm không có nghe thấy, chỉ cúi đầu, chuyên chú đọc sách trước mắt, sau đó cầm lấy bút ghi lại kiến thức vào vở.

"Sầm Lễ." Hạ Lộ lại gọi cậu.

Bên cạnh có nam sinh nói, "Hạ Lộ gọi cậu, sao cậu không trả lời cô ấy?"

" Không có gì để nói cả." Sầm Lễ thấp giọng nói.

Có một số việc, trải qua một lần, liền khiến cậu nhớ cả đời.

Giáo viên kêu cậu ra ngoài, cùng cậu nhắc tới một ít việc, Sầm Lễ trở lại phòng học, liền nghe thấy có người đang bàn luận tới cậu.

"Sầm Lễ tính cách càng ngày càng quái, trước kia tuy có chút lạnh nhạt, nhưng cũng sẽ không giống như bây giờ, tôi ngày hôm qua tìm cậu ấy mượn USB một chút, cậu ấy cũng không phản ứng lại."

"Ai, cậu ấy có phải hay sinh bệnh hay không? Tính tình mới trở nên như vậy."

"Không biết, bất quá khoảng thời gian trước cậu ấy xin nghỉ rất nhiều ngày, đều đã sắp cuối kỳ"

"Cậu ấy như thế nào, cũng không giống sẽ xin nghỉ dài hạn, học kỳ này còn thường xuyên đi học trễ."

Sầm Lễ từ lối đi nhỏ đi qua, hai người đang bạn luận kia lập tức im lặng.

Hiện tại có lẽ còn tốt, nếu qua một đoạn thời gian nữa, sẽ trở mặt ngay.

Thời gian cuộc thi cuối kỳ diễn ra cũng không phải là xa nữa, ngày trước miễn cưỡng còn có thể tập trung, nhưng gần nhất đầu thường xuyên bị đau, so với ngày thường càng sợ lạnh hơn.

Thuốc Bạch Thành Úc đưa cho cậu vẫn luôn uống, thế cho nên cậu không nghĩ tới phương diện kia.

Buổi tối trở về nhà, dì Lý đã chuẩn bị không ít đồ ăn, trên bàn bày còn bày món cá hấp, đặt ở vị trí chính giữa.

Ninh Tu Viễn đưa cho cậu chén canh đậu đã ninh mềm, Sầm Lễ mới ngồi vào bàn ăn, sắc mặt lập tức thay đổi, từ cổ họng trào ra một cảm giác ghê tởm.

Cậu vội vàng đứng dậy, đi đến một bên nôn thốc ra.

********************

Tiểu Lễ mang thai còn mắc chứng trầm cảm nhẹ mọi người ạ ☹️ Khổ thân Tiểu Lễ của chúng ta.

Đã báo là nay có 4 chương thế nhưng vẫn khum kìm lòng được mà edit thêm chương nữa rồi thành ra như vầy đây mọi người.

Viễn cảnh Hạ Lộ nhìn thấy Ninh Tu Viễn hành hạ Sầm Lễ hiện ra trước mắt.

Muốn vác đao chém chết tên cẩu tặc họ Ninh tên Viễn kia???????????????????????????????????????????? Mất mạng nên đăng muộn ????????????.
« Chương TrướcChương Tiếp »