Chương 56: 56: Rượu Mời Không Uống Lại Thích Uống Rượu Phạt

Tiếng xe chạy càng lúc càng nhỏ, ngoài cửa sổ một lần nữa bị màn đêm vây quanh.

Thân thể bị bắt nâng lên, Sầm Lễ ánh mắt trống rỗng, ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có.

Cậu ngây ra nhìn về phía trước, dường như muốn xuyên bức tường kia, có thể nhìn đến một nơi xa xăm nào đó.

Đột nhiên trên mặt cậu lộ ra một mạt thống khổ, Ninh Tu Viễn vòng chân cậu qua eo hắn, phía sau lưng cọ xát với tấm cửa, liên tục nháo ra tiếng động lớn cũng là hai người họ, còn có những người khác, khẳng định là nghe thấy được.

"Ninh Tu Viễn" Sầm Lễ thanh âm mang theo chút giọng mũi.

"Sao vậy." Ninh Tu Viễn hỏi "Sẽ không có ai tới quấy rầy chúng ta đâu."

"..."

Trong căn nhà này, có ai mà không biết cậu là thứ đồ chơi tiêu khiển của Ninh Tu Viễn? Hẵn cũng chưa bao giờ để ý nhiều tới thể diện, có đôi khi sẽ làm cậu ngày trong phòng khách, Sầm Lễ mím chặt môi, không hề phát ra tiếng.

Mới vừa hỏi Ninh Tu Viễnmấy câu, hắn không dám suy nghĩ nhiều, nếu chỉ là hồ đồ nhất thời, tốt xấu gì trong lòng cũng sẽ còn một chút hy vọng.

Cậu thật sự không rõ vì sao một người nhìn thì hòa ái dễ gần, lại đối với chuyện này làm như không thấy?

Rõ ràng này không phải cậu nguyện ý, lúc trước Ninh Kỳ giúp đỡ cậu, cũng là muốn cậu trong học tập sẽ giúp đỡ Ninh Tu Viễn nhiều hơn, đến nỗi những việc khác, ông ta cũng chưa từng nhắc tới.

Sầm Lễ càng ngày càng trầm mặc ít lời, vẫn thường xuyên tới trường học, nhưng ngay cả trong tiết học, cũng không thể hoàn toàn tập trung lực chú ý, luôn là chỉ nghe vào một bên tai, còn lại đều suy nghĩ bay bổng đến nới nào, ngay cả khi có người gọi cậu, cũng phản ứng cũng trở nên chậm chạp.

"Sầm Lễ." Hạ Lộ khua tay trước mặt cậu, "Cậu cảm thấy không khỏe sao? Sắc mặt nhìn qua sao lại kém như vậy??"

"Không có."

"Giữa trưa cậu có rảnh không? Chúng ta cùng tới thư viện ôn tập đi, qua mấy ngày nữa là phải thi rồi, khoảng thời gian trước cậu toàn xin nghỉ, nếu là có chỗ nào không rõ, cũng có thể hỏi tớ, cậu trước kia cũng giúp tớ rất nhiều lần." Hạ Lộ lại nói.

Sầm Lễ có chút đau đầu, thiếu nữ trên mặt mang theo hơi thở hoạt bát, như là mọi chuyện hết thảy đều tốt đẹp, cảm xúc không tốt, cũng chỉ được một đoạn thời gian, qua mấy ngày liền tan thành mây khói, coi như chưa có chuyện gì.

Trong lòng không khỏi sinh ra một tia hâm mộ, cậu của trước kia, cũng giống như vậy, rốt cuộc vẫn là học sinh, nếu để tinh thần suy sụp sẽ ảnh hưởng đến bài thi," Sầm Lễ?" Hạ Lộ kêu một tiếng.

Sầm Lễ lúc này mới hồi thần, nói, "Ừ."

"Chúng ta phải nhanh lên, bằng không thư viện sẽ chặt kín người." nghe được khẳng định, Hạ Lộ mặt mang ý cười, lộ ra núm đồng tiền, thoạt nhìn cực kì đáng yêu.

Thời điểm bọn họ tới, thư viện đã có không ít người, Hạ Lộ tinh mắt nhìn thấy bên góc còn trống hai chỗ ngồi.

Trong khoảng thời gian này đều dành cho tự ôn tập, toàn khu thư viện đều là bầu không khí học tập, Sầm Lễ lúc này trong lòng hòa hoãn một ít.

Có lẽ là vừa rồi tới quá vội vàng, Hạ Lộ má phải còn dính hạt cơm, Sầm Lễ thấy vậy, chậm rãi tới gần, ngón tay thon dài vươn tới

"Trên mặt tớ có dính gì sao?" Hạ Lộ gương mặt ửng hồng, nam sinh mình thích đang dựa gần, tự nhiên khiến cô cảm thấy có chút khẩn trương.

Sầm Lễ không có nói, tay gạt hạt cơm kia rơi xuống.

"..."Hạ Lộ mặt sắc càng thêm đỏ, cô không nghĩ tới mình sẽ bị mất mặt chỉ vì một hạt cơm.

Sầm Lễ khẽ cười nói, "Cậu không phải muốn cho tớ mượn vở ghi sao?"

Hạ Lộ đưa quyển vở bìa màu xanh nhạt cho Sầm Lễ, sắc mặt do dự, qua vài giây nói," Cậu cứ coi như vừa rồi không thấy gì đi nhé."

"Được."

Sầm Lễ cảm thấy có người chịu nói chuyện với cậu đã rất khó rồi, vốn tính cách cậu không dễ dàng kết bạn, càng đừng nói trong lòng còn có áp lực đè nén, càng ngày càng không muốn giao tiếp với người khác, ngay cả khi có nam sinh dựa gần cậu một chút, cậu sẽ theo bản năng mà né tránh.

Khó có được khoảng thời gian thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là lúc này điện thoại để trong túi bỗng rung lên, Sầm Lễ thân thể cũng thoáng cứng đờ lại.

"Có người tìm cậu sao?" Hạ Lộ hỏi.

"Ừ." Sầm Lễ lên tiếng, đôi mắt sầm lại cầm điện thoại trong túi ra, là Ninh Tu Viễn gửi tin nhắn cho cậu.

Cậu không nhắn trả lời lại, để điện thoại về chế độ im lặng, sau đó bỏ vào trong túi.

Hiếm khi ở trường học không phải chạm mặt hắn, cậu thật sự không muốn trong khoảng thời gian nay, đều phải bị Ninh Tu Viễn quấy rồi.

Sầm Lễ đột nhiên mở miệng nói, "Nếu có một ngày, tớ cô phụ sự tin tưởng của cậu, cậu sẽ ghét tớ sao?"

Hạ Lộ không lường trước được Sầm Lễ sẽ hỏi như vậy, cô nghĩ nghĩ, nói, "Cũng là có nỗi khổ riêng, không ai lường trước được điều gì, tựa như đang ở nơi ấm áp, sẽ không muốn ra khỏi cửa, nhưng còn phải đi học nưac, vì cái gì sẽ ghét bỏ cậu chứ?"

Tiêu Lễ lặng im trong chốc lát.

Cậu lại cầm điện thoài từ trong túi ra, trên màn hình hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ.

"Cậu có việc thì đi trước đi, gặp lại sau." Hạ Lộ thông cảm cười cười.

"Được."

Chỉ là ai cũng không đoán trước được, lần sau gặp lại là khi nào.

Sầm Lễ rời khỏi thư viện, mới gọi điện lại cho Ninh Tu Viễn.

Không tới một giây, bên kia liền tiếp máy.

"Cậu được lắm." Ninh Tu Viễn tức giận nói.

"Vừa rồi ở thư viện, điện thoại để chế độ im lặng, ra ngoài mới thấy."

Ninh Tu Viễn cười lạnh một tiếng, " Đang ở cùng ai?"

"..."Sầm Lễ dừng một chút, cậu không muốn liên lụy đến Hạ Lộ, trả lời," Với một người."

Vừa dứt lời, cậu liền nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến một tiếng âm thanh chói tai, có lẽ là Ninh Tu Viễn đang đập phá thứ gì đó.

"Sầm Lễ, tôi thấy cậu đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã sớm muốn chặt đứt quan hệ của cậu với người khác, cậu không nghe lời có phải không? Được thôi, vậy tôi sẽ giúp cậu một tay."

"Anh muốn làm gì?" Sầm Lễ có chút luống cuống, cậu cực kì sợ Ninh Tu Viễn sẽ làm gì đó với Hạ Lộ.

Bên kia quả nhiên đã treo cuộc gọi.

Cả buổi chiều Sầm Lễ đều nghe giảng đến thất thần, Hạ Lộ hỏi cậu, giữa trưa là đã xảy ra chuyện gì, cậu lấy lệ đáp lại hai câu.

"Hạ Lộ, cậu đừng mơ mộng nữa, cậu ta không xứng đáng được đối tốt như vậy đâu, cậu ta lần trước đã từ chối cậu, cậu không cần phải bám lấy không buông." Đinh Hạo đi tới nói một câu.

"Tôi như thế nào, liên quan tới cậu sao?" Hạ Lộ có chút tức giận nói.

Hạ Lộ gia cảnh không tồi, bộ dáng cũng coi như nổi bật, Đinh Hạo vừa tới trường học liền đi hỏi tìm, sau đó có vài lần đi lấy lòng cô, bất quá Hạ Lộ chưa bao giờ để ý tới gã, ngược lại đối với Sầm Lễ thì rất quan tâm đến cậu.

Đinh Hạo cũng không phải tốt bụng mà nói cho Hạ Lộ biết, chỉ có thể phẫn hận liếc qua Sầm Lễ.

Nghĩ tới lời cảnh cáo của Ninh Tu Viễn, Sầm Lễ thấp giọng nói, "Cậu về sau vẫn là đừng tới tìm tớ nữa." "Vì sao vậy?" Hạ Lộ không hiểu hỏi.

Sầm Lễ cắn cắn môi, qua vài giây mới nói, "Chúng ta cũng không thích hợp."

"..." cứ như vậy mà bị từ chối, sắc mặt Hạ Lộ tối sầm lại, "Giữa trưa hôm nay còn tốt mà, tại bây giờ lại như vậy."

Trong lòng như bị dao sắc cứa vào, nhưng cậu cái gì cũng không biểu lộ ra ngoài.

Thấy cậu không nói lời nào, Hạ Lộ cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Thật vất vả mới đợi tới giờ tan học, Sầm Lễ đi tới cổng trường, chỉ nhìn thấy Ninh Tu Viễn.

Hắn không lái xe trở về, mà là dẫn cậu tới một khách sạn ở bên ngoài trường học.

Khu bên cạnh trường ại học, luôn là có không ít khách sạn, sẽ có không ít đôi tình nhân tới đây, trên vách tường treo những bức tranh sơn dầu ái muội, bên trong được trang trí theo không khí ấm áp.

Ninh Tu Viễn đã đặt trước một gian phòng, sau đó kéo Sần Lễ tao vào bên trong.

Cũng may bởi vì tan học không bao lâu, khách sạn bên ngoài cũng rất ít người, chưa có nhiều người chú ý đến bọn họ, chỉ là trước đó cũng sẽ có vài lần nhìn hai người với ánh mắt quái dị.

Hôm nay Ninh Tu Viễn có chút khác thường, mới mở cửa phòng ra, đã ép cậu vào vách tường.

"Chỉ làm ở mỗi một chỗ cũng chán, đổi chỗ khác cũng tốt hơn." Ninh Tu Viễn cười cười.

"..."Sầm Lễ mày nhíu lại.

"Giữa trưa còn cùng người khác vừa nói vừa cười, ở chỗ tôi thì liền bày ra vẻ mặt lạnh tanh chán chết?" Ninh Tu Viễn tiếng nói khiến người nghe phải rét run, "Sầm Lễ, cậu là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

"..."Ở trước mặt Ninh Tu Viễn, Sầm Lễ trở nên càng ngày càng ít nói.

Thấy Sầm Lễ vẻ mặt khó chịu né tránh, Ninh Tu Viễn tay bóp hàm dưới của cậu, đôi môi hung hăng hôn lấy cậu.

Sầm Lễ đã quá mệt mỏi với việc phản kháng, huống chi còn đang ở khách sạn, cậu không biết hiệu quả cách âm như thế nào, nếu đem việc ra làm loạn lên, chịu thiệt cũng chỉ có cậu.

Bên tai truyền đến tiếng động rất nhỏ, không thấy được ai khác, chỉ là có cái gì đó rơi trên mặt đất, phát ra tiếng.

Sầm Lễ nhìn thoáng qua chỗ phát ra âm thanh, sắc mặt tức khắc trở nên xám trắng..